ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 264: Lại ngất nữa sao?



“Này!”, nghe vậy, Tần Mỹ cũng thấy bóng lưng của Mục Hàn hơi quen: “Ông nói tôi mới để ý, thật sự hơi giống!”

“Lẽ nào Mục Hàn chính là đại thống soái?”, Thôi Sĩ Kỳ bị khiếp sợ bởi ý nghĩ này của mình.

“Ông đùa gì vậy?”, Tần Mỹ lập tức trợn mắt nhìn Thôi Sĩ Kỳ, tức giận nói: “Cái tên vô dụng Mục Hàn trừ bám váy vợ còn có bản lĩnh gì nữa chứ?”

“Ông nói nó là đại thống soái, vậy tôi nói lợn cũng có thể leo cây!”

“Cũng đúng!”, Thôi Sĩ Kỳ bình tĩnh lại gật đầu nói: “Có lẽ chỉ là bóng lưng giống thôi”.

“Có lẽ tôi bị hoa mắt nên nhìn nhầm!”

“Chắc chắn là ông nhìn nhầm rồi!”, Tần Mỹ chắc chắn nói: “Nếu so sánh Mục Hàn với đại thống soái quả là sự sỉ nhục với đại thống soái! Đây là chiến khu Sở Bắc, ông ăn nói phải để ý một chút, đừng gây phiền toái cho con trai chúng ta!”

“Phải phải phải!”, Thôi Sĩ Kỳ lau mồ hôi trên trán.

Mục Hàn và Chúc Long đi vào Bộ Tư lệnh chiến khu Sở Bắc.

“Đã chuẩn bị xong chưa?”, Mục Hàn hỏi Trương Hùng.

“Báo cáo đại thống soái, đã chuẩn bị xong cả rồi”, Trương Hùng cung kính chào theo kiểu quân đội nói: “Còn mười phút nữa là mười giờ sáng, vừa đến giờ nghi thức tập huấn bắt đầu!”

“Tốt!”, Mục Hàn khẽ gật đầu.

Mười phút thoáng chốc trôi qua.

Trước khi nghi thức tập luyện đặc biệt bắt đầu, Tư Mã Thanh Vân chịu trách nhiệm chính về các vấn đề huấn luyện hàng ngày, ông ta bước đến thao trường tuyên bố: “Các vị, lễ khai mạc của doanh trại huấn luyện đặc biệt sắp bắt đầu”.

“Vì phải bảo mật nên ngoài một trăm binh lính của trại huấn luyện đặc biệt thì không ai có thể gặp được đại thống soái. Thế nên làm phiền các phụ huynh quay về”.

“Hả?”, nghe thấy quyết định này, Thôi Sĩ Kỳ hơi thất vọng: “Không thể nhìn thấy đại thống soái à?”

“Không thể thấy thì không thể thấy thôi! Dù sao con trai chúng ta cũng có thể gặp được!”, với Tần Mỹ, bà ta và Thôi Sĩ Kỳ không thể gặp được đại thống soái cũng không sao, quan trọng là Thôi Hiếu làm họ nở mặt nở mày.

Sau khi các phụ huynh rời đi, lễ khai mạc trại huấn luyện đặc biệt chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là Tư lệnh Trương Hùng lên phát biểu khai mạc.

Sau đó, kích động nói: “Sau đây mời đại thống soái nói vài lời khuyên bảo!”

Vừa nghe sắp được gặp được đại thống soái, một trăm binh sĩ trong doanh trại huấn luyện đặc biệt đều vươn cổ chờ mong.

Là một binh sĩ, không ai là không sùng bái đại thống soái.

Dù sao anh cũng là người duy nhất được trao tặng quân hàm đại thống soái nhờ chiến tích lừng lẫy của mình kể từ khi Hoa Hạ thành lập đến nay!

Mục Hàn mặc quân trang đại thống soái bước lên bục chủ tọa.

Ánh mắt sắc bén lướt nhìn từng binh sĩ.

Thôi Hiếu đứng ở hàng đầu tiên nên nhìn rất rõ tướng mạo của đại thống soái.

“Mục Hàn là đại thống soái ư?”, Thôi Hiếu giật mình.

Nhất là lúc ánh mắt Mục Hàn lướt qua hắn, Thôi Hiếu càng có cảm giác tim như rớt ra ngoài.

Toàn thân hắn nóng bừng, trán toát mồ hôi lạnh.

Vừa nghĩ đến việc cả nhà mình sỉ nhục Mục Hàn ở nhà họ Tần, Thôi Hiếu không ngừng run rẩy.

Mục Hàn chưa nói gì mà Thôi Hiếu đã không chịu nổi áp lực khủng khiếp về mặt tinh thần, ngay lập tức choáng váng ngã xuống đất.

“Chuyện gì vậy?”, Trương Hùng đứng cạnh Mục Hàn không khỏi nhíu mày.

“Báo cáo tư lệnh, cậu ta ngất rồi ạ, hình như bị cảm nắng”, một binh sĩ bên cạnh trả lời.

“Cõng cậu ta xuống đi!”, Trương Hùng hơi mất kiên nhẫn: “Thể chất này mà có thể được chọn vào trại huấn luyện đặc biệt, thật không biết các người chọn người thế nào nữa?”

Chuyện này xảy ra ở lễ khai mạc của trại huấn luyện đặc biệt quả là một sai sót lớn.

“Tư lệnh, là lỗi của tôi”, Tư Mã Thanh Vân nhanh chóng nhận lỗi.

“Lỗi của cậu cực kỳ nghiêm trọng”, Trương Hùng đanh mặt lại hỏi: “Binh sĩ này tên gì?”

“Cậu ta là Thôi Hiếu, ba tháng trước được phân đến đây từ đội trinh thám của chiến khu khác”, Tư Mã Thanh Vân đáp.

“Thôi Hiếu?”, Trương Hùng giật thót tim, sau đó lại bình tĩnh khi nhớ đến những lời nói với Mục Hàn ngày hôm qua.

Đại thống soái nhìn người thật chuẩn, chắc chắn đã sớm biết thể chất của Thôi Hiếu này không tốt nên mới hỏi như vậy.

Chỉ trách lúc đó mình ngu quá, không để ý đến ẩn ý sâu xa của đại thống soái nên mới gây ra sai sót lớn.

Tất nhiên Mục Hàn không hề biết tâm tư của Trương Hùng.

“Các vị, hôm nay doanh trại huấn luyện đặc biệt của chúng ta tổ chức lễ khai mạc, các cậu là khóa đầu tiên. Sau khi tốt nghiệp sẽ được cử đến tiền tuyến tác chiến nhiệm vụ, đóng góp công sức cùng với tôi!”

Mục Hàn nhìn bên dưới nói tiếp: “Còn tôi sẽ hướng dẫn các cậu trong cả quá trình huấn luyện!”

“Đồng thời đội trưởng Tư Mã Thanh Vân sẽ phụ trách việc huấn luyện hàng ngày, người xuất sắc sẽ được sắp xếp vào trại kị binh và trở thành binh sĩ của tôi!”

Mục Hàn vừa dứt lời, chín mươi chín binh sĩ lập tức trở nên phấn khích.

Trở thành binh sĩ dưới tay đại thống soái là vinh dự cao quý nhất.

Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Mục Hàn cũng dạy tiết học đầu tiên cho đám binh sĩ trại huấn luyện đặc biệt.

Phương pháp huấn luyện ý thức kết hợp với thực tế đã mở mang tầm mắt cho đám binh sĩ trại huấn luyện đặc biệt.

Bận rộn cả một ngày, anh về nhà nấu cơm cho cả nhà Lâm Nhã Hiên.

“Ồ, đều ở đây cả à?”, lúc cả nhà Mục Hàn đang chuẩn bị cơm tối, Tần Mỹ và Thôi Sĩ Kỳ đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà.

Tần Mỹ đắc ý nói: “Mục Hàn, tôi nhớ sáng nay lúc sắp đi, hình như cậu nói với chúng tôi rằng cậu cũng tham gia lễ khai mạc huấn luyện nhỉ. Đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu lúc đó cậu ở đâu vậy?”

“Tôi đoán cậu đang ở dưới lòng đất nhỉ!”, Thôi Sĩ Kỳ cười nhạo.

“Còn nói gì mà không có cậu thì không thể tổ chức được, chẳng phải vẫn tổ chức suôn sẻ đó sao?”, Tần Mỹ càng nói càng mạnh miệng: “Tôi nói cho cậu biết nhé, bọn tôi đã gặp được đại thống soái rồi!”

“Vậy à?”, Mục Hàn nheo mắt nhìn Tần Mỹ.

Ánh mắt của anh khiến Tần Mỹ cảm thấy tê dại.

Cảm giác như bị Mục Hàn nhìn thấu lời nói dối của mình.

“Tất nhiên là vậy!”, Tần Mỹ giả vờ bình tĩnh.

“Xin hỏi ông Thôi Sĩ Kỳ và bà Tần Mỹ có ở đây không?”

Lúc này, bên ngoài có hai binh sĩ cõng Thôi Hiếu đã ngất xỉu đi vào.

Thấy Thôi Hiếu ngất xỉu, Tần Mỹ hoảng sợ vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là thế này!”, một binh sĩ giải thích: “Đang trong quá trình tiến hành lễ khai mạc, Thôi Hiếu bị khó chịu sau đó ngất xỉu vì say nắng. Chiến khu của chúng tôi đánh giá cậu ta không thể trở thành binh sĩ đủ tiêu chuẩn của trại huấn luyện đặc biệt, thế nên đã đưa cậu ta về lại đây!”

“Cái gì?”, Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ trố mắt nhìn nhau.

Rõ ràng con trai của họ không yếu đuối như vậy!

Sau khi hai binh sĩ đó rời đi, Thôi Hiếu bị Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ gọi mãi, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Lúc Thôi Sĩ Kỳ và Tần Mỹ định hỏi vì sao thì Thôi Hiếu lại trừng mắt nhìn Mục Hàn đang đứng trước mặt, hắn sợ hãi lại ngất xỉu lần nữa: “Đại… Đại…”

“Lại ngất nữa sao?”

Mục Hàn không khỏi thầm lắc đầu.

Quả nhiên thế chất của Thôi Hiếu quá kém.

— QUẢNG CÁO —