ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 598: Nhà họ Mục ở Sơn Thành biết thân phận của Mục Hàn



Võ công của Không Động phái rất cao cường, với những cú đá uy lực, những cú đấm mạnh mẽ, khiến cho lục phủ ngũ tạng của con người vỡ nát, tổn thương nghiêm trọng.

Vì vậy, bố con Mục Vấn Đạo rất có niềm tin nào mười tám cao thủ của Không Động phái này.

Bởi vì bọn họ là mười tám cao thủ có thực lực mạnh nhất của Không Động phái.

Mười tám cao thủ Không Động phái nhận lệnh, lần lượt cầm những con dao lớn tiến về phía Mục Hàn trong bóng đêm.

Không giống với các cao thủ ám khí của Đường phái, cao thủ của Không Động phái không phải ẩn mình trong bóng tối.

Có thể đứng trực diện với Mục Hàn.

Chẳng bao lâu sau, mười tám cao thủ của Không Động phái đã bao vây Mục Hàn.

Kẻ dẫn đầu thậm chí còn giơ cao con dao trong tay, chém về phía eo của Mục Hàn.

Lần này, Mục Hàn cố tình không né tránh.

“Keng keng!” Khi con dao lớn của cao thủ Không Động phái chém vào thắt lưng của Mục Hàn như thể chém vào một bức tường vậy, không những không thể tiến thêm mà còn bị bật lại.

Con dao chém ngược lại người mình.

Hiệu quả quả thực không tồi!

Chất liệu của chiếc áo giáp vàng kim này có thể chống lại được những đòn tấn công của các cao thủ của Không Động phái, Mục Hàn không khỏi tán thưởng, không hổ danh là áo giáp mà Vi Tước Gia đã từng mặc.

Có chiếc áo giáp vàng kim này, ở nơi chiến trường Mục Hàn có thể nói là hổ mọc thêm cánh.

Ở trong bụi cây phía xa, nhìn thấy cao thủ của Không Động Phái chém dao vào người Mục Hàn, Mục Vấn Đạo không khỏi sửng sốt: “Chuyện này là sao vậy?”

“Bố”, Mục Vô Đạo quan sát đối diện, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Con thấy, hình như thằng con hoang đó đang mặc áo giáp vàng kim bất khả xâm phạm mà chúng ta tặng cho đại thống soái vậy!”

“Cái gì?”, Mục Vấn Đạo nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy Mục Vô Đạo nói rất có lý, nhưng khi nghĩ kỹ lại, lại thấy không đúng, lắc đầu nói: “Không đúng, áo giáp hoàng kim của Vi Tước Gia trên thế giới này chỉ có một chiếc. Hơn nữa, chúng ta đã tặng cho đại thống soái rồi mà, thằng con hoang này không thể nào có được”.

“Bố nghĩ khả năng duy nhất là thằng con hoang này đang mặc áo chống đạn”.

“Đúng là bố sáng suốt, nhất định là như vậy”, Mục Vô Đạo đột nhiên nói: “Nếu chỉ là áo chống đạn thôi, vậy thì không chống đỡ được vài đòn của cao thủ Không Động phái đâu”.

“Chỉ cần bọn họ chém thêm nhiều nhát nữa, áo chống đạn của hắn sẽ mất tác dụng thôi”.



Tuy nhiên, điều khiến bố con Mục Vấn Đạo lo lắng là Mục Hàn không hề có ý định chống trả mà để mặc cho mười tám cao thủ kia điên cuồng chém vào người mình.

Cho dù mười tám cao thủ có điên cuồng chém thế nào, Mục Hàn vẫn không bị làm sao hết.

Việc này khiến cho hai bố con Mục Vấn Đạo không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Hắn thật sự đang mặc áo chống đạn sao?

Cho dù là áo chống đạn tốt nhất, nhưng khi bị mười tám cao thủ điên cuồng chém như thế cũng đã bị chém nát từ lâu rồi mới đúng.

Nhưng Mục Hàn vẫn không hề hấn gì.

“Các người chém xong chưa?”, Mục Hàn nheo mắt, thản nhiên nói: “Nếu như chém xong rồi thì tới lượt tôi ra tay nhé”.

Mục Hàn nói xong liền bước tới trước mặt của cao thủ Không Động phái đầu tiên, hất tay một cái.

Hắn ta lập tức sùi bọt mép, ngã lăn ra đất.

Sau đó, Mục Hàn bước đến trước mặt cao thủ thứ hai, véo hai ngón tay, con dao lớn trên tay hắn lập tức bị gãy thành hai mảnh.

Mục Hàn vươn tay ra nắm lấy, cao thủ Không Động phái như bị Mục Hàn điều khiển, không tự chủ được mà đi qua, sau đó âm thanh của một vụ nổ xương cốt vang lên.

Sau đó, Mục Hàn bước đến trước mặt tên cao thủ thứ ba…

Hai bố con Mục Vấn Đạo nhìn thấy cảnh này liền kinh hồn bạt vía.

Đến mười tám cao thủ của Không Động phái cũng bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?

Những cao thủ còn lại đều bị sốc trước thực lực kinh người của Mục Hàn.

Bọn họ có thần giao cách cảm nhạy bén, cùng nhau giơ dao lên chém về phía Mục Hàn.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng!”



Ngay lập tức những con dao đó đều bị vỡ nát.

“Không hổ là áo giáp vàng kim mà Vi Tước Gia đã từng mặc”, Mục Hàn rất hài lòng với khả năng phòng thủ đỉnh cao của chiếc áo giáo vàng kim này, sau đó liền hướng về phía bố con Mục Vấn Đạo, hét lớn: “Tôi nói này, gia chủ Mục, chiếc áo giáp vàng kim mà ông tặng tôi khá tốt đấy, năng lực phòng thủ đúng là phi thường!”

Giọng nói của Mục Hàn truyền tới khiến cho bố con Mục Vấn Đạo sửng sốt.

Giọng nói này sao lại quen thuộc đến thế?

“Còn trốn làm gì?”, giọng nói của Mục Hàn lại vang lên: “Cho rằng tôi không biết các người núp dưới lùm cây sao?”

“Các người muốn tôi đích thân mời mới chịu ra sao?”

Hai bố con Mục Vấn Đạo nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ gượng gạo.

Bọn họ đi ra từ trong lùm cây, thận trọng đi tới gần Mục Hàn, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt anh.

“Đại…đại đại đại thống soái!”, hai bố con Mục Vấn Đạo bị dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất: “Chúng tôi đáng chết!”

“Chúng tôi dám xông vào nơi ở của đại thống soái, mạo phạm đến đại thống soái, đây đúng là tội chết!”

Hai bố con Mục Vấn Đạo quỳ lạy dập đầu, trán của bọn họ như bị đập nát đến nơi rồi.

“Không, các người không có đột nhập!”, Mục Hàn cười, bình thản nói: “Hôm nay các người muốn giết chết tôi!”

“Đúng vậy đó! Tôi chính là thằng con hoang trong lời các người đấy!”

“Cái gì?”, hai bố con Mục Vấn Đạo kinh ngạc hỏi.

Bây giờ bọn họ đang hoảng loạn vô cùng.

“Xin chiến thần Chúc Long khiển trách”, Mục Vấn Đạo không dám giấu diếm, vội vàng giải thích: “Lần này tôi tới tỉnh là để thay nhà họ Mục ở thủ đô giải quyết một thằng con hoang bị ruồng bỏ!”

“Nhưng tôi không thể ngờ rằng, người đó lại chính là...”

“Là… là…”

Mục Vấn Đạo lắp ba bắp bắp, Chúc Long lập tức hiểu ra liền nghiêm mặt hỏi: “Thì ra các ông tới là để giết đại ca à!”.

- -----------------
— QUẢNG CÁO —