ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 641: Đã Nể Mặt Lắm Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy Quỳ Ngưu nóng lòng muốn thử, còn cực kì hưng phấn, đám người Mục Diệp vô cùng sợ hãi.

Bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Mục Hàn.

Dương Tử Yên càng lo lắng hơn, rốt cuộc Mục Hàn là ai mà lại có thủ đoạn độc ác và tàn nhẫn tới vậy?
“Cô bảo tôi nên ra tay với ai đầu tiên đây?”, Mục Hàn quét mắt nhìn đám người Dương Tử Yên, cố tình gây khó dễ.
Thấy ánh mắt ngập tràn sát khí của Mục Hàn, đám người Dương Tử Yên vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt trực tiếp với anh.

“Một lũ nhát gan!”, Mục Hàn bực bội hừ một tiếng, rồi lại liếc mắt nhìn Mục Diệp: “Tôi thấy ông vẫn chịu đòn giỏi hơn cả, dứt khoát chém ông trước đi!”
“Nói thật, tôi vẫn luôn muốn thử một chút, cắt một miếng thịt trên người mà không để kẻ đó chết, liệu có thành công hay không!”
Dứt lời, Mục Hàn cầm lấy dao găm chuẩn bị cắt miếng thịt trên người Mục Diệp.

“Đừng đừng đừng!”, Mục Diệp ban nãy còn đau đớn nhưng không chịu khuất phục đột nhiên sợ hãi, hai chân mềm nhũn lụi xơ dưới đất: “Tôi thú nhận, tôi thú nhận tất cả!”
Mục Hàn thấy bãi chất lỏng màu vàng dưới người của Mục Diệp.

Trong không khí tản ra mùi nước tiểu nồng nặc.

“Tất cả những chuyện hãm hại Tổng giám đốc Lâm, đều là do chúng tôi lên kế hoạch”, Mục Diệp nói hết chân tướng sự việc, còn miêu tả chi tiết rõ ràng.

Dương Tử Yên thấy Mục Diệp chịu thua, cũng vội vàng tỏ thái độ: “Ông chủ tòa soạn viết bài về vụ việc Tổng giám đốc Lâm có thai là cậu của tôi - Dương Chí Hùng, ông ấy nghe theo lệnh của chúng tôi, lên kế hoạch và thực hiện nó”.

“Thú nhận hết rồi chứ?”, nhìn đám người Mục Diệp và Dương Tử Yên kẻ nào kẻ nấy đều hạ cái tôi mình xuống, Mục Hàn nhếch mép nói: “Vừa nãy là ai thề thốt bản thân tôn quý, tuyệt đối không làm ra ba cái chuyện bịa đặt này?”
“Vậy mà nhận tội hết rồi sao?”
“Đúng là khiến tôi quá thất vọng!”
Đám người Dương Tử Yên xấu hổ.

“Nói thật, cho dù mấy người không thừa nhận thì tôi cũng có đủ chứng cứ khiến các người không còn gì để nói”, Mục Hàn nheo mắt nói: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ, nếu mấy người cố chấp thêm nữa, dù có vào núi đao biển lửa cũng không chịu nhận thì có lẽ tôi cứ như vậy mà bỏ qua”.

“Nhưng hiện giờ, ha ha!”
“Đâu có dễ dàng như vậy!”
“Anh muốn thế nào?”, nếu đã thú nhận hết rồi thì Dương Tử Yên cũng dứt khoát không quan tâm nữa.

“Không phải tôi muốn thế nào”, Mục Hàn cười nhạt, thần bí nói: “Mấy người làm ra những chuyện thế này, hãm hại vợ tôi, khiến danh tiếng của cô ấy bị tổn hại, các người lại hỏi tôi muốn thế nào à, chẳng phải là đầu đuôi lẫn lộn sao?”
“Thế này đi”, Dương Tử Yên nghĩ ngợi rồi nói: “Chúng tôi sẽ mở họp báo, công khai xin lỗi Tổng giám đốc Lâm”.


“Ngoài ra, chúng tôi sẽ bồi thường cho Tổng giám đốc Lâm.

Mong anh nói ra một con số cụ thể, ít là mười mấy triệu tệ, nhiều là vài trăm triệu tệ, chúng tôi đều có thể đưa”.

Để đánh bại đối thủ cạnh tranh trên thương trường, vài ba mánh khóe bịa đặt này Dương Tử Yên đã làm rất nhiều lần.

Vì bọn họ không sợ bị vạch trần, sau lưng có nhà họ Mục ở thủ đô chống đỡ, tài sản sánh ngang với quốc gia, chỉ cần dùng tiền là giải quyết được mọi rắc rối.

Đừng nói vài trăm triệu tệ, cho dù có một tỷ tệ, mười mấy tỷ tệ, đối với Thịnh Uy Khống Cổ mà nói thì không đáng nhắc tới.

“Tôi muốn một trăm tỷ tệ, mấy người có đưa nổi không?”, Mục Hàn cười nhạo nói.

“Một trăm tỷ tệ ư?”, Dương Tử Yên không khỏi hít sâu một hơi.

Nhà họ Mục ở thủ đô đúng là có tiền, nhưng nếu bảo bọn họ bỏ ra một trăm tỷ tệ chỉ đề “chùi đít” cho đám người Dương Tử Yên và Mục Diệp thì chắc chắn không thể nào.

Nhà họ Mục ở thủ đô là đẳng cấp mà đám người Dương Tử Yên và Mục Diệp còn lâu mới với tới được.

“Thực ra, dù mấy người có đưa cho tôi một trăm tỷ tệ thì với tôi mà nói cũng chẳng bằng cọng lông”, Mục Hàn lắc ngón tay, nói: “Cô nghĩ rằng tôi là người thiếu thốn một trăm tỷ tệ sao?”
Không thiếu tiền?
Mục Hàn trông như một kẻ thô lỗ hung ác, khiến Dương Tử Yên nghẹt thở, hỏi: “Vậy anh muốn gì?”

Dương Tử Yên lờ mờ cảm nhận được thứ Mục Hàn muốn không hề đơn giản.

“Lúc tôi vừa tới đây có nói một câu trước quầy lễ tân”, Mục Hàn nói với Quỳ Ngưu: “Cậu thuật lại câu nói đó cho bọn họ nghe đi”.

“Vâng, thưa đại ca”, Quỳ Ngưu gật đầu nói: “Mấy người nghe cho rõ đây, vừa nãy đại ca tôi có nói, chúng tôi tới giết người mà cũng cần phải hẹn trước hay sao?”
Nghe xong đám người Mục Diệp và Dương Tử Yên đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

“Anh...!anh muốn giết chúng tôi ư?”, Dương Tử Yên hoảng sợ nói.

“Đúng thế”, Mục Hàn cười ha hả, như thể đang nói tới một chuyện rất bình thường: “Tôi giết mấy người sau đó sẽ rời đi, tuyệt đối không làm lỡ công việc thường ngày của Thịnh Uy Khống Cổ”.

Sau lưng chúng tôi là nhà họ Mục ở thủ đô, là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, ai dám động đến người của nhà họ Mục ở thủ đô chứ?

“Cho nên chuyện này cứ kết thúc ở đây thôi, được chứ?”, Mục Hàn nhếch miệng nói.

“Không kết thúc thì cậu muốn thế nào nữa?”, Mục Diệp càng đắc ý hơn: “Nhà họ Mục ở thủ đô sau lưng chúng tôi cho cậu một trăm triệu tệ đã là nể mặt cậu lắm rồi!”
- -----------------.


— QUẢNG CÁO —