ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 681: Mọi Người Không Cần Mặt Mũi Nhưng Cháu Cần





Mặc dù tự Mục Hàn nói ra thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long khiến người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều kinh ngạc, nhưng ngay lập tức họ nhận ra dù Mục Hàn là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long cũng vô dụng.

Thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long không ai ở trong tỉnh có thể sánh kịp.

Thậm chí còn rất quan trọng ở Đông Hải.

Điều này có thể thấy được qua việc Mộ Dung Vô Địch đích thân dẫn năm mươi vương tộc đến tham gia đám cưới.

Nhưng mấu chốt là hiện giờ đã có một nhà họ Mục ở thủ đô rồi.

Hiển nhiên thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của Mục Hàn chỉ là một giọt trong đại dương với nhà họ Mục ở thủ đô thôi.

Nhất là giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô có những khúc mắc phức tạp.

Người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều cho rằng nếu Mục Hàn chống đối với nhà họ Mục ở thủ đô thì chắc chắn kết cục của anh sẽ rất thảm.


Với nhà họ Mục ở thủ đô, thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long chỉ như một người bình thường đối mặt với nhà giàu hàng đầu.

Căn bản là như châu chấu đá xe.

“Sao vậy?”, nhìn vẻ mặt buồn bã của mọi người, Mục Hàn không khỏi nhíu mày: “Tại sao mọi người lại bày ra vẻ mặt đó?”
“Tôi là ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, chẳng phải mọi người nên vui cho tôi sao?”
“Anh Hàn, chẳng có gì đáng để vui mừng cả”, lúc này Ngô Giang Hào nói: “Anh nắm quyền ở tập đoàn Phi Long vốn dĩ là chuyện vui nhưng bọn em không vui nổi”.

“Mặc dù anh từng sống ở nhà họ Mục ở thủ đô nhưng anh vẫn không hề biết chút gì về thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Với năng lực của tập đoàn Phi Long mà chống đối với nhà họ Mục ở thủ đô thì đúng là lấy trứng chọi đá”.

Là cậu chủ nhà họ Ngô ở thủ đô, Ngô Giang Hào biết rất rõ nhà họ Mục ở thủ đô đáng sợ như thế nào.

Nghe Ngô Giang Hào nói thế, Sở Vân Lệ đứng một bên cũng không khỏi lo lắng.

Sở Vân Lệ nói với Mục Hàn: “Con trai, mẹ biết con không chịu khuất phục, không chịu cúi đầu với nhà họ Mục ở thủ đô.

Con có thể có được thành tựu như hôm nay, mẹ cũng rất vui cho con”.

“Nhưng con cũng nghe rồi đấy, nhà họ Mục ở thủ đô không phải là gia tộc mà tập đoàn Phi Long có thể đối phó”.

“Hơn nữa mẹ thấy Mục Sảng có vẻ như không định buông tha cho chúng ta”.

“Chi bằng con để mẹ đến cầu xin Mục Sảng bỏ qua cho hai mẹ con ta.

Khó khăn lăm mẹ mới có thể đoàn tụ được với con và Nhã Hiên nên không muốn phải biệt ly thêm lần nào nữa”.

“Phải đó, mẹ cháu nói đúng lắm”, nghe Sở Vân Lệ nói thế, bà cụ Lâm nói theo: “Mục Hàn, bà nói này, cháu cứ quỳ xuống với cậu Sảng đi”.

“Cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng Nhã Hiên chứ”.


Thấy Mục Hàn không nói gì, Ngô Tâm Ưu cũng khuyên nhủ: “Mục Hàn, cháu phải suy xét mọi thứ, cháu nghĩ kĩ đi, thể diện của cháu đáng bao nhiêu đồng lắm đâu”.

“Người cháu đắc tội là nhà họ Mục ở thủ đô, bây giờ chỉ cần một câu nói của cậu Sảng là có thể giải quyết mọi ân oán rồi, tại sao cháu còn không chịu quỳ?”
“Đúng thế!”, Tần Nam cũng gật đầu nói: “Chỉ cần anh em các cháu hòa thuận, sau này chắc chắn cháu sẽ là cậu chủ nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị cao quý, hô mưa gọi gió, muốn gì có đấy, thoải mái hơn làm ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long nhiều”.

Ba người đứng đầu nhà họ Lâm và nhà họ Tần không tiếc công khuyên nhủ Mục Hàn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Mặc dù thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của Mục Hàn cũng đủ khiến họ ngẩng cao đầu nhưng ở trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì hoàn toàn không thể bảo vệ được mình.

Nếu có thể bám vào nhà họ Mục ở thủ đô thì khác hẳn.

Dù không chiếm được lợi ích gì cũng đủ làm nhà họ Lâm và nhà họ Tần nở mặt nở mày.

Làm gì cũng không cần phải kiêng kỵ nữa.

“Mục Hàn, cháu còn do dự gì nữa hả?”, bà cụ Lâm nói tiếp: “Bà thừa nhận thân phận ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của cháu rất đỉnh, nhưng nếu cháu tự cao như thế trước mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì có vẻ hơi tự lừa dối bản thân đấy”.

“Cậu Sảng nói đúng, môi trường sống hiện tại khiến tính cách của cháu trở nên tự cao tự đại như thế.

Vì trong môi trường này không ai có thể so được với cháu, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn”.

“Chút thành công này của cháu chỉ là con thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông so với nhà họ Mục ở thủ đô thôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị sóng cuốn trôi.

Con thuyền nhỏ của cháu sao có thể so với chiến hạm to lớn của nhà họ Mục ở thủ đô?”
Nghe bà cụ Lâm nói thế, người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều đồng loạt gật đầu.

Cảm thấy bà cụ Lâm nói quá đúng.

“Hơn nữa cậu Sảng đã nói rõ ràng, chỉ cần cháu chịu quỳ xuống trước mặt cậu ta thì sẽ bỏ qua chuyện quá khứ, thậm chí còn đón cháu về lại nhà họ Mục ở thủ đô.


Cậu Sảng đã xuống nước như vậy rồi còn gì”.

“Mà cái giá đưa ra chỉ là quỳ gối bảy ngày bảy đêm thôi”.

“Là huyết mạch của nhà họ Mục ở thủ đô, cháu quỳ bảy ngày bảy đêm có là gì đâu?”
Bà cụ Lâm càng nói càng hăng: “Cháu đó, chỉ mất sáu năm đã làm được ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long tất nhiên là rất thông minh.

Nhưng sao khi gặp vấn đề với nhà họ Mục ở thủ đô cháu lại hồ đồ như thế?”
“Đây là vấn đề tôn nghiêm”, Mục Hàn cãi lại: “Nếu cháu quỳ xuống chân Mục Sảng thì Mục Hàn cháu còn tôn nghiêm sao?”
“Tôn nghiêm? Nực cười!”, bà cụ Lâm cười nhạo, mặt lộ vẻ khinh thường: “Cái tôn nghiêm mà cháu nói chẳng qua là thể diện của cháu thôi.

Giữa ranh giới sống chết thể diện có là gì đâu?”
“Có thể đáng giá bằng mạng của mẹ cháu sao?”
“Có thể đáng giá bằng Nhã Hiên và đứa trẻ trong bụng nó à?”
“Cái gì mà tôn nghiêm, thể diện là cái quái gì chứ!”
“Tôi rất tán thành với suy nghĩ của bà cụ Lâm”, Ngô Tâm Ưu vội nói: “Mục Hàn, bà đã nhìn ra nhà họ Mục ở thủ đô luôn nhằm vào cháu là vì chút thực lực này của cháu chẳng đáng giá với nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Nhưng dù sao cháu cũng mang dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô, nên cậu Sảng mới xuống nước đề nghị cháu quỳ xuống thì sẽ đưa cháu về lại nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Bà nói này, cháu chịu mềm mỏng chút, xin lỗi người ta đàng hoàng, như thế chẳng phải mọi người đều vui sao?”
“Gia đình các cháu được đoàn tụ”.

“Bảo cháu quỳ mà khó vậy sao?”
Trong


— QUẢNG CÁO —