ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 687: Anh Không Giết Tôi Nhưng Tôi Phải Giết Anh





Bí mật đó vốn là điều kiêng kị lớn nhất của Mục Thịnh Uy.

Nếu đổi lại là người khác biết được bí mật này thì có lẽ bây giờ ngay cả thi thể cũng đã nát vụn rồi.

Mục Thịnh Uy không giết Sở Vân Lệ là bởi lẽ Sở Vân Lệ vẫn luôn yêu Mục Thịnh Uy vô cùng sâu đậm, đối với Mục Thịnh Uy mà nói, Sở Vân Lệ tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật này, dù cho là lúc bà ấy và cả đứa con trong bụng bị nhà họ Mục ở thủ đô truy giết.

Thế nhưng tình hình hiện giờ đã khác rồi.

Có sự tồn tại của Mục Hàn, bất kỳ lúc nào Sở Vân Lệ cũng có thể vì Mục Hàn mà công bố bí mật của Mục Thịnh Uy.

Để đảm bảo không có sơ suất gì, Mục Thịnh Uy chỉ có thể giết chết Sở Vân Lệ mà thôi.

Nghe lời Mục Thịnh Uy nói vậy, cả người Sở Vân Lệ lập tức run bần bật.

Ý của Mục Thịnh Uy đã quá là rõ ràng.

Ông ta muốn bà ấy phải chết!

Từ trước tới nay Sở Vân Lệ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày người đàn ông mà bà ấy vẫn luôn yêu thương sâu sắc lại giết bà ấy chỉ bởi vì bí mật không thể tiết lộ ra của ông ta.

Chỉ là Sở Vân Lệ vừa mới đoàn tụ với Mục Hàn chưa lâu.

Lại tận mắt chứng kiến đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, bảo bà ấy vĩnh viễn rời xa bọn họ vào lúc này, trong lòng Sở Vân Lệ thật sự rất không nỡ.

Có điều, để bảo toàn cho tính mạng của Mục Hàn, Sở Vân Lệ vẫn cho rằng cái chết của bản thân là xứng đáng.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Sở Vân Lệ cũng gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với ông! Thế nhưng, ông phải hứa với tôi rằng sau này sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến con trai tôi nữa”.

“Đợi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ đích thân tới thủ đô để cho ông tuỳ ý xử lý”.

“Đợi tin của tôi”, mặc dù sự tồn tại của Mục Hàn khiến cho Mục Thịnh Uy như hóc phải xương cá, thế nhưng việc Sở Vân Lệ nắm giữ bí mật, đối với Mục Thịnh Uy mà nói thì tính uy hiếp còn lớn hơn.

Vậy nên Mục Thịnh Uy lập tức đồng ý.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ lập tức đi thẳng tới sơn trang cách tỉnh hai mươi kilomet.

Lúc này.

Mấy nghìn cường giả hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô đang vây xung quanh Mục Hàn.

Trên người kẻ nào cũng toát ra sát khí vô cùng mãnh liệt.

Mục Sảng tin rằng chỉ cần mình ra lệnh một tiếng thì Mục Hàn sẽ thịt nát xương tan ngay lập tức.

Vốn dĩ Mục Sảng còn cho rằng Mục Hàn sẽ sợ hãi.

Thế nhưng Mục Sảng không ngờ được rằng Mục Hàn lại vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc, thậm chí còn lộ ra một nụ cười giống như đang châm biếm: “Vốn dĩ hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không hề muốn nhìn thấy máu vào một ngày như thế này, tiếc rằng có người cứ hăm doạ đủ kiểu, cảm thấy chán sống quá rồi hay sao?”
“Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần, để cho mấy người nếm mùi vị của máu!”
“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói như vậy, Mục Sảng lại bật cười điên cuồng, nói: “Mục Hàn ơi Mục Hàn, cái tính kiêu căng ngạo mạn này của mày đúng là chẳng thay đổi chút nào nhỉ!”
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn dám ngông cuồng lớn giọng đến thế!”
“Nói mày là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn cũng chẳng sai tí nào!”
“Đừng để đến lúc chết vẫn không hiểu lý do tại sao!”
Đám vệ sĩ bên cạnh Mục Sảng cũng cười ha hả theo hắn.


“Đúng rồi”, Mục Sảng lại nói: “Sáng nay không phải tao đã tặng cho mày ba món quà lớn đó sao? Lúc mày đến đây có đem theo không?”
“Nếu như không mang theo thì chỉ có thể quăng xác nơi đồng không mông quạnh thôi!”
“Dù gì thì tao cũng chỉ chuẩn bị hũ đựng tro cốt, vòng hoa và linh vị một lần mà thôi!”
“Hũ đựng tro cốt, vòng hoa và linh vị anh vẫn nên giữ lại mà tự dùng đi, bảo đám đàn em của anh lát nữa sau khi anh chết thì đến chỗ tôi mà lấy về”.

Mục Hàn nói: “Mục Sảng, anh sẽ phải hối hận vì hôm nay đã tới đám cưới của tôi, lại còn khiêu khích tôi như vậy, bởi vì anh không gánh nổi hậu quả khi làm như thế đâu”.

Mục Hàn đã quyết định rồi, hôm nay Mục Sảng nhất định phải chết.

“Mục Hàn, trong não mày nhét toàn là bã đậu đấy à? Lẽ nào mày vẫn chưa thấy rõ tình thế trước mắt hay sao?”, Mục Sảng giơ tay lên, gằn giọng nói: “Nếu như mày đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!”
Lúc Mục Sảng chuẩn bị hạ lệnh thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Vừa nhìn màn hình, vẻ mặt Mục Sảng lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hắn ấn nút nhận cuộc gọi.

“Bố!”, sau khi Mục Sảng nghe lời dặn dò của Mục Thịnh Uy thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Cứ thế bỏ qua cho Mục Hàn sao? Nhưng mà… con biết rồi, bố!”
Sau khi Mục Sảng cúp máy.

Cánh tay đang giơ lên giữa chừng dần dần hạ xuống.

“Cậu chủ Sảng, sao vậy?”, Mục Nam Thiên nói với vẻ không hiểu: “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng thôi thì mấy nghìn cường giả hàng đầu sẽ giết chết thằng con hoang này chỉ trong nháy mắt”.

“Không cần nữa”, Mục Sảng xua tay, nói: “Thả cậu ta đi”.

“Hả?”, Mục Nam Thiên vô cùng kinh ngạc, nói: “Cậu chủ Sảng, cứ bỏ qua như vậy sao?”
Dù gì đạn cũng đã lên nòng, bỏ qua như vậy quả thực quá đáng tiếc.

Để tạo ra cơ hội để giết chết Mục Hàn như thế này, Mục Sảng cũng hao tổn không ít tâm tư.

“Không sai, thả cậu ta đi”, dù cho Mục Sảng vô cùng ngạo mạn nhưng vẫn chưa tự cao tự đại đến mức dám làm trái lại mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy: “Mục Hàn, mày đúng là may mắn, thế mà cũng có thể thoát chết được!”
“Bỏ đi, tao không giết mày nữa, còn tên phản bội Mục Đường kia thì mày cũng dẫn theo luôn đi”.

Lúc này Mục Sảng thật sự đang rất nhẫn nhịn.


Cục diện trừ khử Mục Hàn tốt như vậy mà lại lãng phí mất rồi.

Mục Sảng thật sự không hiểu được tại sao Mục Thịnh Uy lại ra một mệnh lệnh như thế vào đúng lúc này.

Hơn nữa còn không cho Mục Sảng bất cứ lý do gì.

Dù Mục Sảng rất không cam tâm nhưng hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy.

“Mày còn ngây ra đấy làm gì?”, nhìn thấy Mục Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, không hề có ý định rời đi, Mục Sảng không khỏi ngẩn người: “Mày bị sự thay đổi bất ngờ của tao làm cho vui đến thất thần rồi sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lại cười khẩy, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt thú vị: “Anh bỏ qua cho tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói sẽ bỏ qua cho anh mà!”
Đối với Mục Hàn mà nói, hành vi của Mục Sảng thật sự quá đỗi nực cười.

Anh ta quyết định không giết mình nữa là xong việc rồi sao?
E rằng hoàn toàn vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt.

“Mục Hàn, mày đang có ý gì?”, Mục Sảng cũng ngẩn ra: “Tao đã tha cho mày rồi, vậy mà mày vẫn còn muốn khiêu khích tao sao?”
“Quả nhiên, đám bần hèn vẫn chỉ là đám bần hèn, sự ngu dốt toát ra từ tận trong xương cốt”.

“Có điều, nếu như mày đã không đi…”, mắt Mục Sảng liền sáng bừng lên, cười híp mắt nói với đám đàn em ở hai bên: “Mấy người đều nhìn thấy cả rồi chứ? Vốn dĩ tôi đã nghe theo mệnh lệnh của bố, đồng ý tha cho cậu ta đi rồi, thế nhưng cậu ta lại không chịu đi, cứ muốn khiêu khích tôi cho bằng được”.

“Nếu như tôi giết chết đứa con hoang kia trong tình cảnh này thì không tính là làm trái với mệnh lệnh của bố đâu nhỉ?”
“Không tính, đương nhiên là không tính”, Mục Nam Thiên lập tức nịnh hót: “Cậu chủ Sảng, đây chỉ là hành vi tự vệ mà thôi!”
“Cậu giết chết Mục Hàn trong tình cảnh như vậy, gia chủ tuyệt đối sẽ không trách mắng cậu!”
“Được!”, Mục Sảng gật đầu, nói: “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết Mục Hàn!”
Mục Sảng gào mồm lên: “Cùng xông lên bắt lấy cậu ta cho tôi!”
Mấy nghìn cường giả hàng đầu đồng loạt lôi vũ khí ra.




— QUẢNG CÁO —