ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 690: Mồi Nhử Của Mục Thịnh Uy





“Mục Thịnh Uy, ông nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn chứng minh con trai của ông với Phụng Cầu Hoàng ưu tú hơn con trai Mục Hàn của tôi”, Sở Vân Lệ đáp: “Thế nhưng tôi muốn nói cho ông biết rằng, con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng đã thắng trên đường đua ngay từ khi chào đời rồi”.

      “Nhận được những lợi ích tốt nhất từ nhà họ Mục ở thủ đô, dù có là đứa ngốc thì cũng có thể được tâng bốc thành thiên tài nhỉ?”  
      “Còn con trai Mục Hàn của tôi, từ lúc sinh ra đã bị nhà họ Mục ở thủ đô mấy người ruồng bỏ, dù là môi trường sống hay là trợ lực bên ngoài cũng đều không thể bì nổi với Mục Sảng”.

      “Mục Hàn có thể dựa vào năng lực của bản thân để gây dựng nên thành tựu như ngày hôm nay đã đủ để chứng tỏ nó ưu tú hơn con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng rồi!”  
      “Bà!”, Mục Thịnh Uy không ngờ được rằng Sở Vân Lệ lại oán hận mình như thế, nhất thời nổi điên lên.

      “Là kẻ nào nói khoác mà không biết ngượng, nói con trai của bà ta ưu tú hơn con trai của tôi?”, lúc này, giọng nói của một người phụ nữ bất chợt truyền tới.

      Tiếp đó, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào bên trong.

      Khí thế mạnh mẽ chợt khiến cho Sở Vân Lệ cảm thấy đối phương cứ như hoàng hậu.


      “Phu nhân, sao bà lại tới đây?”, nhìn rõ người đến là ai, Mục Thịnh Uy vội vàng hỏi.

      Người phụ nữ trông giống một phu nhân đài các này chính là Phụng Cầu Hoàng.

      Phụng Cầu Hoàng không buồn để tâm tới Mục Thịnh Uy mà bước thẳng tới trước mặt Sở Vân Lệ, cười lạnh lùng nói: “Bà chính là Sở Vân Lệ à?”  
      “Đúng vậy, tôi chính là Sở Vân Lệ”, Sở Vân Lệ gật đầu nói.

      “Đúng là khiến cho người ta phải thất vọng”, khoé miệng cao ngạo của Phụng Cầu Hoàng khẽ nhếch lên: “Tôi còn tưởng rằng người phụ nữ khiến cho chồng mình say mê tới mức thần hồn đảo điên năm xưa xuất chúng ra sao, không ngờ lại tầm thường như thế này!”  
      “Đúng đúng!”, Mục Thịnh Uy cũng vội vàng hùa theo, nói: “Có thể thấy được rằng ban đầu tôi không lấy bà ta mà lựa chọn phu nhân là một quyết định quá đỗi đúng đắn!”  
      Phụng Cầu Hoàng liếc nhìn Mục Thịnh Uy sau đó lại nói với Sở Vân Lệ: “Là bà vừa mới nói con trai Mục Sảng của tôi từ lúc sinh ra đã thắng trên đường đua rồi à?”  
      “Không phải sao”, Sở Vân Lệ nói: “Lẽ nào tôi nói sai à?”  
      “Đương nhiên là bà sai rồi, hơn nữa còn sai hoàn toàn!”, Phụng Cầu Hoàng gằn giọng phản bác.

      Giống với Sở Vân Lệ, Phụng Cầu Hoàng cũng là một người mẹ hết lòng yêu chiều con.

      Bạn có thể nói bà ta không tốt, thế nhưng bạn không thể nói con trai của bà ta không tốt.

      “Sở Vân Lệ, bà cho rằng sống trong nhà họ Mục ở thủ đô thì xuất phát điểm của đời người sẽ cao hơn người khác hay sao?”, Phụng Cầu Hoàng bật cười lạnh lùng: “Đúng là nực cười, bà hoàn toàn không hiểu được thế gia nghìn năm làm thế nào để có thể tồn tại được lâu như thế!”  
      “Nếu như bà nói Sảng Nhi thắng trên đường đua, vậy thì tôi không ngại nói cho bà biết rằng từ lúc sinh ra Sảng Nhi đã được nuôi dưỡng cùng với một đàn sói, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đàn sói cắn xé”.

      “Mà Sảng Nhi đã dùng ba năm đầu đời để lớn lên trong môi trường như vậy”.

      “Sau bảy tuổi, Sảng Nhi lại bị đưa đến Nam Cực, mỗi ngày đều phải chịu đựng sự huấn luyện và giày vò mà người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi”.

      “Đến lúc mười tuổi, Sảng Nhi đã có thể tự mình chiến thắng mười cao thủ cấp tông sư”.

      Nghe Phụng Cầu Hoàng nói như vậy, Sở Vân Lệ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

      Sở Vân Lệ hoàn toàn không thể ngờ được cuộc đời của Mục Sảng lại phải trải qua nhiều chuyện tàn khốc đến thế.


      “Đương nhiên là những chuyện này vẫn chưa là gì cả”, Phụng Cầu Hoàng tiếp tục nói: “Vào năm mà Sảng Nhi mười tám tuổi đã bị gia tộc đưa đến căn cứ huấn luyện sát thủ nguy hiểm nhất trên thế giới, mỗi ngày đều ở trong ranh giới sinh tử”.

      “Cuối cùng, Sảng Nhi dựa vào năng lực của bản thân, thành công giết chết toàn bộ đối thủ tại căn cứ huấn luyện sát thủ, sau đó mới có được tư cách trở thành cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô”.

      Lúc này, Sở Vân Lệ hoàn toàn chấn động.

      So với những gì mà Mục Sảng đã trải qua thì cảnh ngộ của Mục Hàn chẳng đáng là gì cả.

      So về mức độ thảm thương thì cũng thua người ta luôn.

      Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sở Vân Lệ, trong lòng Phụng Cầu Hoàng lúc này cũng dễ chịu hơn rất nhiều: “Sở Vân Lệ, bây giờ có lẽ bà đã hiểu rốt cuộc là con trai của ai ưu tú hơn rồi phải không?”  
      “Đứa con hoang kia của bà mà cũng muốn thắng con trai tôi sao?”  
      “Tốt nhất đừng có mà mơ!”  
      Lúc này, Sở Vân Lệ cảm thấy vui mừng vì mình đã gọi điện thoại cho Mục Thịnh Uy xin ông ta tha cho Mục Hàn.

      Nếu không thì với những trải nghiệm kinh hoàng kia của Mục Sảng, Mục Hàn mà rơi vào tay cậu ta thì không biết sẽ bị hành hạ như thế nào nữa?  
      “Đúng rồi!”, sau khi chất vấn Sở Vân Lệ, Phụng Cầu Hoàng lại đưa mắt nhìn sang Mục Thịnh Uy: “Gia chủ, ông bắt người phụ nữ này về đây là có ý gì?”  
      “Lẽ nào ông vẫn còn muốn ôn lại tình xưa với bà ta hay sao?”  
      “Sao có thể chứ?”, Mục Thịnh Uy lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường: “Cái loại tầm thường như này mà cũng muốn mê hoặc tôi sao? Tôi vẫn còn chưa nôn ra đã là sự nhẫn nại lớn nhất đối với bà ta rồi!”  
      “Tôi bắt bà ta đến đây là để giết bà ta!”  
      “Vậy thì giết bà ta đi, còn đợi cái gì nữa”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Người phụ nữ này còn sống trên đời nhiều thêm một giây thì tôi lại thấy chán ghét thêm một phần!”  
      Phụng Cầu Hoàng vừa nói vừa đi đến bên cạnh giá để dao, sau đó bà ta cầm con dao võ sĩ đưa cho Mục Thịnh Uy: “Ra tay đi!”  
      Mục Thịnh Uy chậm rãi tuốt bỏ vỏ dao võ sĩ ra.

      Lưỡi dao sắc lẹm trông rất doạ người giữa không trung.

      “Hai vị!”, Sở Vân Lệ bước trên ranh giới sinh tử đột nhiên nghĩ tới chuyện bản thân chết như vậy thì quả thực quá là đáng tiếc, vội vàng quỳ xuống trước mặt Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng: “Tôi cầu xin hai người, có thể gia hạn thêm cho tôi chút thời gian được không?”  

      “Vài tháng nữa là đứa trẻ trong bụng Nhã Hiên đã chào đời rồi!”  
      “Có thể cho tôi nhìn cháu mình một lần rồi mới giết tôi được không?”  
      Sở Vân Lệ đột nhiên nhận ra nếu như ngay cả mặt của cháu cũng không được nhìn mà đã phải chết thì trên đường xuống suối vàng nhất định sẽ vô cùng tiếc nuối.

      Sở Vân Lệ vô thức liếc nhìn Mục Thịnh Uy.

      “Sở Vân Lệ, bà đừng được voi đòi tiên!”, Mục Thịnh Uy đương nhiên hiểu rõ ánh mắt này của Sở Vân Lệ là có ý gì.

      Mục Thịnh Uy sợ Sở Vân Lệ làm liều tiết lộ bí mật đó ra trước mặt Phụng Cầu Hoàng.

      Mặc dù Phụng Cầu Hoàng là vợ của ông ta, nhưng bí mật này thêm một người biết thì Mục Thịnh Uy sẽ thêm một phần nguy hiểm.

      Cảm giác bị người ta bắt thóp không hay ho chút nào.

      Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, thu con dao võ sĩ lại: “Được! Dù gì thì bà cũng phải chết, tôi cho bà thêm vài ngày thì cũng có sao?”  
      “Gia chủ, sao lại bỏ qua cho bà ta?”, Phụng Cầu Hoàng bất mãn nói.

      Mục Thịnh Uy lại ghé sát vào tai Phụng Cầu Hoàng thì thầm gì đó.

      Sau khi nghe xong, sắc mặt của Phụng Cầu Hoàng cũng trở nên hoà hoãn hơn, gật đầu nói: “Hoá ra gia chủ có ý định này!”  
      “Đúng vậy!”, Mục Thịnh Uy nói: “Sở Vân Lệ bị nhốt trong nhà họ Mục ở thủ đô, dù bà ta có bản lĩnh hơn người thì cũng đừng hòng trốn chạy!”  
      “Tôi dùng bà ta làm mồi nhử để cho thằng con hoang Mục Hàn tới ứng cứu, tới lúc đó tóm gọn được cả hai mẹ con bà ta thì không phải vô cùng mỹ mãn hay sao?”  
      “Không sai”, Phụng Cầu Hoàng cũng không giấu được vẻ mặt thú vị, nói: “Ngay cả Mục Đường mà thằng con hoang đó cũng chạy tới cứu, huống hồ là mẹ ruột của cậu ta!”  


— QUẢNG CÁO —