ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 155: Rốt cuộc là thần thánh phương nào?



“Cái quái gì vậy?”, anh Ba ngẩn người.

Hắn nhìn Anh Thiên với ánh mắt kỳ lạ.

Anh Thiên lại kêu mình đi xin lỗi người phụ nữ tên Lâm Nhã Hiên đó?

Còn nói là mình không đắc tội được với cô ta?

Mặc dù ở thành phố Sở Bắc, anh Ba không phải là bá chủ của thế giới ngầm, nhưng thực lực cũng không yếu, ngay cả đám người của anh Thiên ở trước mặt đây cũng đều phải nể mặt hắn vài phần.

“Ha ha ha!”, anh Ba cười rộ lên: “Tôi không thể đắc tội với người phụ nữ tên Lâm Nhã Hiên đó? Rõ là nực cười mà!”

“Chú Ba, nghe lời khuyên của anh đi”, vẻ mặt anh Thiên vẫn trịnh trọng, anh ta ra sức thuyết phục: “Chú biết dừng tay kịp lúc may ra vẫn còn một con đường sống!”

"Không phải, tôi nói A Thiên này, sao anh lại nói đỡ cho người phụ nữ đó chứ? Hôm nay anh phải chịu sự đả kích nào mà lại nói như vậy với tôi. À, tôi hiểu rồi, chắc là anh thấy tôi kiếm được tiền từ chỗ người phụ nữ đó nên anh ganh tị đúng không?”

Anh Ba cười nói: "A Thiên, anh yên tâm! Chú Ba tôi có miếng ăn, quyết không thiếu phần của mấy người đâu”.

"Đợi tôi lấy được năm mươi triệu tệ, tôi mời mọi người đến sòng bạc Las Vegas để chơi cho đã! Thế nào, có hấp dẫn không?"

"Tôi ...", anh Thiên lộ vẻ bất lực.

Rõ ràng anh ta có ý tốt, sao giờ chú Ba này lại nghĩ anh ta đố kỵ kia chứ?

Tuy nhiên, anh Thiên cũng không thể nói cho chú Ba biết thân phận của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên được!

Nhìn thấy bóng dáng chú Ba hùng hổ chạy ra khỏi sòng bạc, anh Thiên lắc đầu với vẻ nuối tiếc.

Đắc tội với người đó, chỉ e rằng chú Ba đã đụng phải tấm thép rồi!

Mục Hàn cũng đến công trường xây dựng khách sạn năm sao ở Sở Bắc khi đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc hành động.

Khi biết Mục Hàn là chồng của Lâm Nhã Hiên, người phụ trách công trường như tìm được phao cứu sinh, hào hứng hỏi: "Anh Mục, anh có mang theo năm mươi triệu tệ mà họ đòi không?"

“Tôi đến tay không”, Mục Hàn nhún vai.

“Hả?”, người phụ trách công trường nhanh chóng mất hứng: “Không phải anh đến để giải quyết vấn đề hay sao?”

Cả đám đông công nhân vẫn đang chờ bắt tay vào công việc.

Thế mà anh lại đến tay không là có ý gì đây?

Người phụ trách công trường có chút bất mãn.

“Ai nói tay không đến thì không thể giải quyết vấn đề”, Mục Hàn trợn mắt nói: “Chúng ta không nợ bọn họ năm mươi triệu, vì sao phải đưa cho bọn họ!”

Người phụ trách công trường nói: “Về lý thì là như vậy, nhưng nếu không đưa tiền thì không giải quyết được vấn đề”.

“Cứ giao cho tôi đi”, Mục Hàn cười, vươn tay vỗ vai người phụ trách công trường và nói: “Muộn rồi, anh đưa công nhân về nghỉ ngơi trước! Chuyện ở đây để tôi lo liệu!”

“Không được!”, người phụ trách công trường lắc đầu “Phó tổng giám đốc Lâm đã bảo chúng tôi hãy đợi ở đây, cô ấy sẽ trở lại sớm. Tất cả chúng tôi đang chờ giải quyết vấn đề và nóng lòng bắt đầu công việc đây".

"Bây giờ tôi đã đến đây chính là ý của phó tổng giám đốc Lâm. Đừng lo, mọi người vẫn sẽ được quyết toán lương trong thời gian bị tạm dừng công việc ở đây!", Mục Hàn nói: "Vẫn còn chưa đi sao? Lẽ nào còn muốn ở lại đây xem cảnh tôi đánh nhau đẫm máu với người ta sao?”

“Hả?”, nghe thấy Mục Hàn muốn dùng bạo lực, người phụ trách công trường nhanh chóng rụt cổ lại.

Anh ta vội chạy vào công trường đưa công nhân về nghỉ ngơi.

Nhìn thấy sự thay đổi trên công trường, gã đàn ông xăm trổ lập tức vung ống thép lao về phía Mục Hàn:"Thằng ranh, mày là ai? Tao nói cho mày biết, đừng có tọc mạch! Nếu không tao cho mày ăn đủ!”

“Tao là chồng của Lâm Nhã Hiên!”, Mục Hàn bình tĩnh nói.

"Hóa ra là chồng của cô Lâm!", gã đàn ông xăm trổ nheo mắt: "Xem ra cô Lâm sợ quá không dám tới phải không? Có mang theo năm mươi triệu không?"

“Tiền ấy mà, một đồng tao cũng không mang theo”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên một cái: “Tuy nhiên tao có mang theo nắm đấm đây!”

Nói xong, Mục Hàn đấm thẳng vào mặt gã đàn ông xăm trổ.

Mắt phải của gã đàn ông xăm trổ ngay lập tức trở thành mắt gấu trúc.

“Thằng khốn, mày dám đánh tao hả?”, gã đàn ông xăm trổ lập tức hét lên: “Anh em đâu, đánh nó đi!”

Gã đàn ông xăm trổ ra lệnh, vô số tên côn đồ lập tức lao về phía Mục Hàn.

Tuy nhiên, dù có bao nhiêu người, họ cũng không thể nào đến gần Mục Hàn.

Mục Hàn ra một phát, vào một phát, gần như chỉ trong tích tắc, anh đã đánh gục cả năm mươi tên côn đồ.

“Còn định đòi tiền nữa không?”, Mục Hàn lạnh lùng nhìn gã đàn ông xăm trổ.

"Mày…có giỏi thì mày cứ chờ đó! Tao sẽ gọi người tới!", gã đàn ông xăm trổ bị sức chiến đấu đáng sợ của Mục Hàn làm cho sợ hãi, không khỏi liên tục lùi về phía sau.

Đồng thời, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho anh Ba.

"Alo! Anh Ba! Có biến rồi! Người phụ nữ họ Lâm tìm được một tên côn đồ, thân thủ rất lợi hại. Tất cả người của tôi đều bị hắn đánh sấp trên mặt đất! Anh Ba, anh mau dẫn thêm người đến đây đi!"

“Cái gì?”, anh Ba lập tức nổi khùng sau khi nhận được sự cầu cứu từ gã đàn ông xăm trổ: “Tao sẽ đến ngay!”

Đó là số tiền năm mươi triệu tệ đấy!

Trên đường đi, anh Ba triệu tập cùng lúc hàng trăm anh em.

Khi anh Ba lao đến công trường thi công khách sạn năm sao ở Sở Bắc cùng với hàng trăm người anh em này, khí thế vô cùng hầm hố.

“Anh Ba, chính là thằng nhãi này!”, nhìn thấy anh Ba đến, gã đàn ông xăm trổ nhanh chóng chỉ ngón tay về phía Mục Hàn.

"Mày có phải là chồng của người phụ nữ họ Lâm đó không?", anh Ba liếc nhìn xung quanh rồi nhìn Mục Hàn, và nói: "Thằng ranh, mày cũng đánh đấm giỏi đấy, năm mươi anh em của tao đều không phải đối thủ của mày”.

"Có điều, cho dù kỹ năng của mày có tốt đến đâu, mày có thể chịu được sự tấn công liên tục của hàng trăm người của tao không? Hơn nữa, hàng trăm người của tao đều là tinh anh, sống cuộc đời liếm máu trên lưỡi dao! Nếu giờ mày đầu hàng, ngoan ngoãn nộp ra năm mươi triệu, tao có thể xem xét tha cho mày một mạng!"

“Lấy người đông ra so với tao à?”, Mục Hàn cười và huýt sáo.

Lúc này, trên mặt đất vang lên những tiếng giậm chân.

Từng chiếc xe tải quân sự màu xanh lá cây đi tới.

Những người lính từng người một mặc quân phục rằn ri và đội mũ sắt nhảy ra khỏi xe, hơn nữa còn trong tư thế súng vác vai, đạn lên nòng..

Sau khi những người lính nhảy khỏi xe, họ nhanh chóng bao vây lấy đám người anh Ba, giương cao họng súng đen, toàn bộ nhắm vào đám người của anh Ba.

"Là quân đội!"

"Làm sao có thể có quân đội?"

Anh Ba và gã đàn ông xăm trổ rất sợ hãi trước tình huống này.

Hơn nữa, anh Ba còn sờ lên mặt mình, thỉnh thoảng lại xuất hiện những đốm sáng, như thể bị tia laze chiếu vào.

"Anh Ba, có...có lính bắn tỉa!"

Gã đàn ông xăm trổ chỉ tay lên đỉnh tòa nhà cao tầng đối diện, thấy có binh lính cầm súng bắn tỉa, lòng đầy hoang mang.

“Cái gì?”, anh Ba cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn ra.

Ôi chúa ơi! Người đàn ông đối diện rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Ngay cả quân đội cũng được điều động!

Còn có cả những tay súng bắn tỉa đang phục kích!

Anh Ba cùng mấy trăm người lập tức trở nên lu mờ trước quân đội..

Đừng nói là hàng trăm người, thậm chí hàng nghìn người cũng không là gì cả.

Anh Ba cảm thấy mình đêm nay hoàn toàn nguội lạnh!