ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 187: Trò chơi chết chóc



Phía trong sáu cửa ngầm này lần lượt có sáu tên sát thủ, bao gồm cả James, toàn bộ sáu họng súng đen ngòm đều ngắm chuẩn về phía Mục Hàn.

Ngay sau đó là âm thanh bóp cò súng.

“Bằng!”

“Bằng!”

“Bằng!”

“…”

Sáu tiếng súng cùng lúc vang lên từ sáu hướng.

Mà trong khoảnh khắc những cánh cửa ngầm mở ra, Ngư Nam và Lâm Mạn Thù đã nhanh chân trốn dưới gầm bàn từ lâu.

Sáu tiếng súng kết thúc, cả căn phòng Thiên đều trở nên yên ắng.

“Ha ha!”, lúc này, Ngư Nam mới ló đầu ra nói với vẻ mặt đắc ý: “Lần này anh còn không chết được hay sao?”

Nhưng điều khiến Ngư Nam phải kinh ngạc là Mục Hàn vẫn ngồi tại chỗ cũ và không hề tổn hại gì cả.

Chỉ là trước mặt có thêm sáu khẩu súng, hơn nữa toàn bộ đều bị tháo rời hết linh kiện.

Đám người James thì chỉ biết sững sờ tại chỗ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Ngư Nam ngạc nhiên hỏi.

“Anh nhìn không hiểu sao?”, James yếu ớt nói: “Chính vào khoảnh khắc chúng tôi nổ súng vừa nãy, đối phương cũng đồng thời cướp lấy sáu khẩu súng của chúng tôi, hơn nữa toàn bộ đều bị tháo rời linh kiện!”

“Chuyện kinh khủng như này rõ ràng đã vượt qua hành động của một con người”.

“Tôi không quan tâm”, dù sao cũng đã lộ hết rồi, Ngư Nam cũng lột bỏ lớp mặt nạ, gào lên: “Mấy người không còn súng nữa nhưng người vẫn chưa chết, vẫn có thể đánh nhau với anh ta!”

“Hôm nay, mấy người buộc phải giết chết anh ta!”

“Ngư Nam, anh cảm thấy bọn họ vẫn còn tiếp tục đánh nhau với tôi được hay sao?”, Mục Hàn cười nhạt.

Lúc này, bên trong năm lối cửa ngầm, năm tên sát thủ cùng vươn tay ôm lấy cổ của mình, sau đó trợn mắt, chết trong tình trạng không hiểu lý do vì sao.

“Anh!”, lúc này James mới hiểu ra, Mục Hàn không chỉ cướp súng của bọn họ, tháo rời thành linh kiện.

Đồng thời còn ra tay giết chết năm người còn lại.

Mà tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt.

James dường như ý thức được điều gì đó, vô thức đưa tay lên sờ vào cổ của mình.

“Anh không cần sờ nữa, tôi để cho anh sống tiếp”, Mục Hàn dửng dưng nói: “Kỹ thuật bắn súng của anh là tốt nhất trong số sáu tên sát thủ, sau này đi theo tôi đi!”

“Vâng! Thưa chủ nhân đáng kính!”, lúc này James mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nhìn thấy James đột nhiên phục tùng Mục Hàn, Ngư Nam và Lâm Mạn Thù bỗng trở nên hoảng hốt.

“Sếp Mục, anh nghe tôi nói, chuyện vừa nãy đều là hiểu nhầm! Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện giết anh”, Ngư Nam quỳ xuống trước mặt Mục Hàn cầu xin: “Sếp Mục, anh rộng lượng từ bi, cầm lấy một tỷ đi, từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

“Ngư Nam, anh đúng là rất giỏi xảo biện, rất biết cách ăn nói”, Mục Hàn cười khẩy, liếc nhìn túi xách to kia: “Anh thật sự coi tôi là thằng ngốc sao? Trong đó có một tỷ hay không, lẽ nào trong lòng tôi còn không rõ?”

Mục Hàn rút từ trong túi ra một điếu thuốc lá.

James liền nhanh nhẹn châm lửa cho Mục Hàn.

Mục Hàn rít một hơi rồi nhả khói.

Sau đó lấy ra một con dao găm ném tới trước mặt Ngư Nam và Lâm Mạn Thù.

“Con người tôi trước nay có thù ắt phải báo”, Mục Hàn ung dung nói: “Tôi cho hai người một con dao găm, tôi đếm một, hai, ba, người nào cướp được con dao và đâm chết đối phương trước thì sẽ được sống tiếp, tôi sẽ không truy cứu người đó nữa”.

Ngư Nam và Lâm Mạn Thù nghe vậy thì đồng thời cảm thấy căng thẳng.

Bởi vì bọn họ biết, con người Mục Hàn nói được làm được.

Ngay cả một sát thủ như James cũng chỉ có thể phục tùng Mục Hàn, bọn họ căn bản không có cơ hội phản kích lại.

“Trò chơi bắt đầu!”, Mục Hàn nheo mắt lại, bắt đầu đếm: “Một, hai,…”

Lúc Mục Hàn vừa đếm tới “hai”, Lâm Mạn Thù đã giành lấy con dao, không chút do dự đâm thẳng vào tim của Ngư Nam.

“Mạn Thù, em!”, Ngư Nam nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

Hắn chết không nhắm mắt ngã thẳng xuống đất.

Còn Lâm Mạn Thù vẫn nắm chặt lấy con dao găm, thở hổn hển.

Ngực nhấp nhô phập phồng lên xuống.

Rõ ràng Lâm Mạn Thù cũng bị bản thân cô ta dọa sợ.

Một lúc sau, Lâm Mạn Thù ổn định lại tinh thần, nói với Mục Hàn: “Sếp Mục, tôi làm được rồi!”

“Lâm Mạn Thù, sự ác độc của cô quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi”, Mục Hàn cũng hơi kinh ngạc: “Nhưng mà, cô phạm quy rồi! Mặc dù tôi không nói rõ nhất định phải đếm tới ba rồi mới được ra tay, vậy nên cô cũng coi như lợi dụng lỗ hổng trong quy tắc”.

“Tội chết mặc dù được miễn nhưng tội sống thì cô vẫn không thể thoát nổi đâu!”

“Cho cô hai lựa chọn, hoặc là dùng dao găm tự cắt đứt một ngón tay, hoặc là dùng dao găm rạch một đường lên mặt mình!”

“Chuyện này…”, Lâm Mạn Thù không khỏi thấy rùng mình.

Đây rõ ràng còn khó chịu hơn cả việc giết cô ta.

Đối với phụ nữ mà nói, gương mặt và cơ thể là vốn liếng quan trọng nhất của họ.

Một khi gương mặt và cơ thể có tổn hại, đương nhiên sẽ bị ghét bỏ.

“Anh không thể đối xử với tôi như thế!”, vẻ mặt Lâm Mạn Thù hơi hoảng sợ, sau đó ánh mắt liền lóe sáng, nói với ngữ khí hung ác: “Bây giờ tôi là người phụ nữ của cậu chủ Sở, anh dám động vào tôi thì cũng chính là gây sự với cậu chủ Sở!”

“Cậu chủ Sở?”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nhắc đến”.

“Cậu chủ Sở chính là Sở Chính Nam!”, lúc này, James đứng bên cạnh giải thích: “Chủ nhân, Sở Chính Nam là con trai của Sở Nhân Vương - hội phó hiệp hội kinh doanh Sở Bắc, là cậu ấm hàng đầu của Sở Bắc!’

“Hóa ra lai lịch của cậu chủ Sở này lại lớn như vậy!”, Mục Hàn giả vờ kinh ngạc.

Lâm Mạn Thù tưởng rằng Mục Hàn đã sợ nên lập tức bày ra dáng vẻ kiêu ngạo: “Mục Hàn, tôi khuyên anh tốt nhất bây giờ hãy thả tôi ra, nếu không đợi tới khi cậu chủ Sở đến đây thì anh có muốn thoát thân cũng sẽ không còn dễ dàng như thế nữa đâu!”

“Vậy cô có biết lai lịch của tôi như thế nào không?”, Mục Hàn khẽ cười, vẫy tay về phía James.

James lập tức ghé tai lắng nghe.

Nghe Mục Hàn nói xong, gương mặt James lập tức lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc.

Sau đó hắn bước thẳng tới trước mặt Lâm Mạn Thù, cười nheo mắt nói: “So với thân phận của chủ nhân thì đừng nói là Sở Chính Nam mà kể cả có là Sở Nhân Vương cũng không đáng để nhắc đến”.

“Nếu như cô không dám tự mình ra tay thì tôi rất sẵn lòng giúp cô!”

James cầm lấy con dao găm.

“Không…đừng mà…”

Trong tiếng hét lên kinh hoàng của Lâm Mạn Thù, James vung tay chém con dao xuống.

Tiếng gào thét đau đớn và thảm thiết vang lên khắp cả căn phòng Thiên.

Đúng mười hai giờ đêm.

Tại một khách sạn cao cấp xa hoa.

Phòng VIP số 888.

Sở Chính Nam ôm hai cô gái người nước ngoài, trái ôm phải ấp, vô cùng vui vẻ.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai đấy?”, Sở Chính Nam hơi mất kiên nhẫn.

“Cậu Sở, có người tặng cho cậu một món quà”, người bên ngoài cửa trả lời.

Sở Chính Nam bước đến cửa chính, mở cửa phòng thì lại không thấy một ai.

Chỉ có điều, trên mặt đất trước cửa lại đặt một chiếc hộp.

“Trò vui gì đây?”, Sở Chính Nam nhặt chiếc hộp lên, đi vào trong phòng, vừa mở hộp ra nhìn thì đã bị dọa sợ chết khiếp.

Một ngón tay đầm đìa máu đang nằm trong hộp.

Trên ngón tay còn đeo một cái nhẫn kim cương.

Sở Chính Nam nhận ra chiếc nhẫn kim cương đó là chiếc nhẫn mà Lâm Mạn Thù vẫn thường hay đeo.