Mục Hàn bước nhanh vào trong, tươi cười chào hỏi Ngô Tâm Ưu.
Thật ra với hành vi gạch tên cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi gia phả của nhà họ Tần, Mục Hàn hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến Ngô Tâm Ưu.
Chỉ là Mục Hàn rất muốn biết rốt cuộc Ngô Tâm Ưu có ý định gì.
“Mục Hàn, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi”, Ngô Tâm Ưu cũng vô cùng nhiệt tình, không còn thái độ khinh thường Mục Hàn như trước kia, nói: “Bà ngoại nhớ cháu ấy mà, biết cháu đang làm việc ở tập đoàn Phi Long nên cố tình đến thăm cháu đây!”
“Bà ngoại khách sáo quá”, Mục Hàn cười cười, chủ động rót tách trà cho Ngô Tâm Ưu: “Bà ngoại, mời bà uống trà!”
“Cái gọi là không có việc thì không tìm tới cửa, bà ngoại đến đây chắc chắn không phải để tìm cháu nói chuyện phiếm thường ngày đâu đúng không?”
Ngô Tâm Ưu nghe vậy trong lòng không khỏi thầm nhủ: thằng ở rể vô dụng này cũng thông minh đấy!
Thế là bà ta gật đầu nói: “Phải, bà tới tìm cháu đúng là có việc cần nhờ”.
“Cái này đơn giản”, Mục Hàn cười hì hì nói: “Tuy tập đoàn Phi Long chúng cháu có yêu cầu cực kì nghiêm khắc về độ tuổi của nhân viên mới, không nhận những người quá sáu mươi tuổi. Nhưng cháu là nhân viên ưu tú của tập đoàn Phi Long, quan hệ với anh Long tổng giám đốc cũng không tồi, chỉ cần cháu nói với anh Long, cho bà vào làm nhân viên dọn vệ sinh, hoặc là làm ở phòng bếp gì đấy hoàn toàn không thành vấn đề!”
“…”, Ngô Tâm Ưu nghe xong suýt chút nữa thì phun nước trà ra ngoài.
“Ơ! Việc đó…”, Ngô Tâm Ưu sầm mặt, lắc đầu nói: “Bà không đến nhờ cháu giới thiệu việc làm”.
“Hả? Không phải chuyện này sao?”, Mục Hàn cố ý giả ngu: “Cháu còn tưởng Thập Điện Diêm La - ông ba nhà họ Tần chuồn mất rồi, công ty Tần Thị cũng đóng cửa, bà ngoại chán nản đến mức phải đích thân ra ngoài tìm việc làm chứ!”
Ngô Tâm Ưu: “…”
“Khụ khụ!”, Ngô Tâm Ưu lúng túng, không nhịn được giả vờ ho mấy tiếng, nói: “Mục Hàn à, nhà họ Tần ở Sở Bắc của bà cũng là bị Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương hại. Mặc dù nhà bà cũng họ Tần, nhưng từ lâu đã không ưa được cách làm việc kiêu căng phách lối của ông ba. Chẳng qua người ta thế lực lớn, nhà bà ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu!”
Mục Hàn cười đáp: “Là vậy sao?”
“Đương nhiên rồi”, Ngô Tâm Ưu lập tức nghiêm mặt lại, sợ Mục Hàn tiếp tục dây dưa vấn đề này, thế là chuyển chủ đề, nói: “Hôm nay bà ngoại đến đây là muốn báo với cháu một tin tốt!”
“Là thế này”, Ngô Tâm Ưu đĩnh đạc nói: “Mặc dù nhà bà đã gạch tên cả nhà Nhã Hiên ra khỏi gia phả, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, quan hệ ruột thịt vẫn không thể cắt đứt được. Cho nên, ông ngoại cháu đã quyết định sẽ khôi phục tên của cả nhà Nhã Hiên trong gia phả nhà họ Tần”.
Ngô Tâm Ưu vô thức liếc sang Mục Hàn, lại nói tiếp: “Mục Hàn, bà biết cháu luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng cháu yên tâm, lần này khôi phục gia phả cho nhà Nhã Hiên, nhà bà hoàn toàn không có bất cứ ý đồ gì”.
“Tuy rằng bây giờ Nhã Hiên là chủ của công ty Thiên Thành, nhưng nhà bà đã nghe ngóng qua, nếu không có tập đoàn Phi Long đứng sau hỗ trợ tài chính thì Nhã Hiên sẽ không thể thành công. Mà cháu lại được ông chủ tập đoàn Phi Long tán thưởng, nhà bà cảm thấy Nhã Hiên không xứng với cháu nữa rồi”.
“Vậy nên, mục đích bà đến đây hôm nay là để khuyên cháu ly hôn với Nhã Hiên sao?”, cuối cùng Mục Hàn cũng hiểu được ý đồ của Ngô Tâm Ưu.
“Chao ôi, Mục Hàn, cháu hiểu lầm rồi”, Ngô Tâm Ưu lắc đầu, nói: “Bà ngoại biết tình cảm giữa cháu và Nhã Hiên rất tốt, nhưng dù sao cháu cũng là đàn ông, vả lại còn có tiền đồ vô lượng”.
“Ý của bà ngoại là bà sẽ giới thiệu cho cháu đối tượng xem mắt trước”, nói đến đây, Ngô Tâm Ưu dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Nhưng cháu yên tâm, đối tượng xem mắt mà bà giới thiệu cho cháu chắc chắn ưu tú hơn Nhã Hiên”.
“Hai đứa gặp mặt nhau trước, bà nghĩ, nếu các cháu thấy hợp nhau, có cảm giác vừa gặp đã yêu thì hoàn toàn có thể phát triển tiếp mà”.
“Bà tin nếu cháu có sự lựa chọn tốt hơn, chắc chắn Nhã Hiên cũng sẽ buông tay vì cháu”.
“Bảo một người đã kết hôn như cháu đi xem mắt cơ đấy!”, Mục Hàn không nhịn được bật cười.
“Đương nhiên, nếu cháu không đồng ý thì bà cũng không ép cháu”, Ngô Tâm Ưu làm bộ như đang nghĩ cho Mục Hàn, nói: “Nhưng bà nghĩ đàn ông ấy mà, ai mà không từng quen vài người phụ nữ trong đời chứ!”
“Bà đã nhiệt tình như vậy, nếu cháu từ chối thì lại mất lòng nhau quá”, Mục Hàn cười nói: “Cháu thì không vấn đề gì, chỉ sợ cô gái đi xem mắt kia không đồng ý mà thôi”.
“Cháu yên tâm, bà đã nói trước với người ta rồi”, Ngô Tâm Ưu vừa nghe thấy Mục Hàn đồng ý là vui mừng trong lòng: “Các cháu gặp mặt ở nhà hàng Sở Lưu Hương, ăn bữa cơm nhé”.
“Nhớ là hãy đi chiếc Mercedes-Benz S-Class, ăn mặc chỉn chu một chút, lên tinh thần, để lại ấn tượng tốt cho cô gái kia!”
“Được thôi!”, Mục Hàn gật đầu đáp.
Sau khi dặn dò thời gian và địa điểm gặp mặt cho Mục Hàn xong, rời khỏi tập đoàn Phi Long, Ngô Tâm Ưu chưa đi ngay.
Mà là tiếp tục đợi ở đây.
Cho đến khi Mục Hàn lái chiếc xe Mercedes-Benz S-Class ra ngoài, Ngô Tâm Ưu mới báo cho đám người nhà họ Tần: “Cá đã mắc câu rồi!”
Lưu Minh Tương nhận được tin nhắn của Ngô Tâm Ưu lúc này đang ngồi cùng người bạn thân Vương Lạc Lạc ở nhà hàng Sở Lưu Hương.
Tuy chỉ có hai người nhưng Vương Lạc Lạc đã gọi đầy một bàn thức ăn, thức uống.
Hơn nữa toàn là những món đắt tiền, khiến Lưu Minh Tương dạo này đang vô cùng túng quẫn vì bị niêm phong nhíu mày nói: “Tiểu Lạc, cậu gọi nhiều món như vậy có ăn hết không đấy?”
“Cậu sợ cái gì?”, Vương Lạc Lạc không để tâm, đáp: “Không phải cậu nói người kia là chàng rể giàu sang à, lát nữa chúng ta để anh ta thanh toán là được rồi”.
Bây giờ trong lòng Lưu Minh Tương đang rất hốt hoảng.
Bạn thân của mình thế này, lỡ như dọa cho Mục Hàn chạy mất thì phải làm sao?
Trong lúc Lưu Minh Tương đang bối rối, Mục Hàn mặc một bộ trang phục bình thường xuất hiện.
Lại thêm chiều cao một mét tám, vóc dáng thon gọn, khiến Vương Lạc Lạc thoáng chốc nhìn không rời mắt.
“Mục Hàn, cậu đến rồi sao?”, Lưu Minh Tương đứng dậy, mỉm cười với Mục Hàn, nói: “Nào, để tôi giới thiệu hai người với nhau. Đây là bạn thân của tôi, Vương Lạc Lạc”.
“Tiểu Lạc, đây là Mục Hàn, mình hay nhắc với cậu đấy”.
Mục Hàn lại bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Ồ, chị Minh Tương, chị hay nhắc tôi với cô gái xinh đẹp này sao?”
“À! Phải, phải đấy!”, Lưu Minh Tương bối rối, hơi chột dạ nói: “Nếu hai người đều đã tới, vậy hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa”.
“Anh đẹp trai, mời ngồi!”, Vương Lạc Lạc lại vô cùng chủ động, gọi nhân viên phục vụ tới: “Phục vụ, mang những món ngon nhất, đắt nhất lên cho chúng tôi, ví dụ như bào ngư, vi cá, gan ngỗng, trứng cá muối, mỗi thứ một phần!”