Có rất nhiều doanh nghiệp từ tỉnh thậm chí có doanh nghiệp có vốn nước ngoài đến tham gia hội nghị xúc tiến đầu tư Sở Bắc. Để tránh tình trạng cạnh tranh ác liệt và các công ty xấu trà trộn vào nên Mục Hàn đều rất cẩn thận trong việc xét duyệt từng doanh nghiệp.
Dù sao đó cũng là vấn đề liên quan đến sự phát triển kinh tế của Sở Bắc, kế sinh nhai của người dân nên Mục Hàn không thể qua loa được.
Đây cũng là chút tấm lòng của Thống đốc Sở Bắc.
Có người xét duyệt nghiêm khắc như vậy, các đơn vị liên quan muốn đi bằng quan hệ chỉ có thể ngậm ngùi từ bỏ con đường này.
Bớt đi sự vướng mắc về lợi ích giữa các đơn vị có liên quan, kinh tế Sở Bắc có thể phát triển một cách tự nhiên.
Trong lúc Mục Hàn đang đọc tài liệu, Tống Tư Minh đi vào pha cho Mục Hàn một tách trà.
“Lãnh đạo Mục, bên ngoài có rất nhiều phóng viên, có đài truyền hình thành phố, tin tức thành phố và cả đài phát thanh thành phố đều muốn phỏng vấn cậu!”, Tống Tư Minh nói: “Cậu xem có thể bớt chút thời gian nhận phỏng vấn không?”
Nhiều phóng viên như vậy mà cứ khăng khăng không nhận phỏng vấn cũng chẳng phải chuyện tốt.
Thế nên Tống Tư Minh mới nhắc nhở.
“Xem ra các kênh truyền thông cũng rất coi trọng hội nghị xúc tiến đầu tư này!”, Mục Hàn buông tài liệu xuống rồi gật đầu nói: “Tôi nên dành chút thời gian để nhận phỏng vấn. Nếu không có phóng viên nào đưa tin cho chúng ta thì hội nghị xúc tiến đầu tư này cũng không được biết tới đúng không?”
“Nhưng vì thời gian của tôi có hạn, tôi không thể nhận lời phỏng vấn của từng người”, Mục Hàn nghĩ một hồi lại nói: “Ông ra ngoài nói với các phóng viên tôi chỉ có mười phút để phỏng vấn”.
“Vậy cậu muốn phóng viên của bên nào phỏng vấn cậu?”, Tống Tư Minh hỏi.
“Đài truyền hình thành phố đi!”, Mục Hàn nhớ đến việc hôm qua lúc đến tòa nhà thị chính, anh nhìn thấy Hồ Sở Sở, anh thầm nghĩ chắc chắn người này đến để làm phỏng vấn.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!”, Tống Tư Minh cung kính nói.
Được biết lãnh đạo họ Mục chỉ nhận phỏng vấn của một mình cô ta, Hồ Sở Sở vui mừng khôn xiết. Cô ta kiêu ngạo đi đến phòng họp trước ánh mắt ghen tị của các phóng viên khác.
Lúc này, các lãnh đạo và Cục trưởng phụ trách đầu tư kinh tế của tòa nhà thị chính Sở Bắc đang đi cùng Mục Hàn đợi phóng viên đến phỏng vấn.
Thấy Hồ Sở Sở chưa đến, Mục Hàn nói: “Tôi đi vệ sinh một lát”.
Mục Hàn vừa đi đến cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Mất hứng ghê, lại gặp phải tên sao chổi rồi!”
Mục Hàn nhìn người đó, chính là Hồ Sở Sở.
Hồ Sở Sở khinh thường nói: “Mục Hàn, lá gan của anh cũng lớn ghê nhỉ? Nơi nào cũng dám xông loạn vào, anh có biết đây là tòa nhà thị chính Sở Bắc không? Là nơi loại người như anh có thể tùy tiện đến à?”
“Phải rồi! Trước đây anh là ông chủ Mục, là khách quý của tòa nhà thị chính Sở Bắc, còn bây giờ chẳng qua chỉ là một con chuột qua đường mà thôi!”
“Anh nghĩ trốn ở tòa nhà thị chính thì có thể thoát khỏi sự lên án của mọi người sao?”
“Thần kinh!”, Mục Hàn cười khẩy: “Tôi lười để ý đến cô!”
Sau đó anh đi thẳng vào phòng vệ sinh nam.
“Tức chết tôi rồi!”, Hồ Sở Sở đi vào nhà vệ sinh nữ, lấy hộp trang điểm ra dặm vào lớp trang điểm của mình: “Cái tên Mục Hàn đáng chết, đợi tôi quyến rũ được vị lãnh đạo giữ chức vụ phó họ Mục, sau đó thổi gió bên gối anh ta, cảnh sát sẽ không bảo vệ tập đoàn Thiên Thành nữa, tôi xem đến lúc đó anh còn chống đối lại tôi thế nào nữa?”
“Không làm anh nhà tan cửa nát nhà thì tôi không phải là Hồ Sở Sở!”
Sau khi dặm lại lớp trang điểm xong, Hồ Sở Sở lại kiểm tra lại mấy thứ mang theo trong túi xách lần nữa. Mấy thứ đồ chơi tình dục đó thiếu cũng không được.
Vừa lúc nhân cơ hội này để biểu hiện cho vị lãnh đạo chức phó họ Mục đó thấy kỹ năng cao siêu về việc đó của cô ta.
Hồ Sở Sở đi vào phòng họp bèn chủ động cúi người chào.
Nhưng lúc cô ta ngẩng đầu lên thì kinh ngạc khi nhìn thấy Mục Hàn lại ngồi cùng với mấy vị lãnh đạo của tòa nhà thị chính Sở Bắc.
Hơn nữa còn ngồi ở vị trí cao nhất.
“Sao anh lại ngồi ở đây?”, Hồ Sở Sở nổi giận đùng đùng: “Mục Hàn, cái tên vô dụng này còn không mau đứng dậy, đây là nơi anh có thể đến sao?”
Mục Hàn lạnh lùng liếc xéo Hồ Sở Sở.
Các Cục trưởng khác cũng ngơ ngác.
“Này, anh còn ngây ra đó làm gì?”, Hồ Sở Sở tiếp tục gọi tên Mục Hàn: “Người tôi phỏng vấn là các vị lãnh đạo này và một vị lãnh đạo chức phó họ Mục nữa, không phải tên sao chổi anh đâu!”
“Đây chẳng phải là phóng viên của đài truyền hình thành phố ư? Sao lại có tố chất kém vậy?”, Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Khụ khụ!”, Mục Hàn vừa nói vậy khiến Tống Tư Minh vô cùng hoảng sợ, ông ta đanh mặt, không vui nói với Hồ Sở Sở: “Phóng viên Hồ, vị này là lãnh đạo giữ chức phó họ Mục mà cô cần phỏng vấn!”
“Ông nói anh ta là lãnh đạo giữ chức phó họ Mục kia sao?”, Hồ Sở Sở lại phản bác có điều kiện: “Ông đùa gì vậy?”
Nhưng khi thấy sắc mặt u ám của Tống Tư Minh và mấy vị lãnh đạo khác, Hồ Sở Sở bỗng nhận ra lời họ nói đều là thật.
“Anh, anh, anh... là vị lãnh đạo giữ chức phó họ Mục sao?”, vừa nghĩ đến những chuyện mình đã làm, hai chân Hồ Sở Sở không khỏi mềm nhũn.
“Đúng vậy, tôi chính là lãnh đạo giữ chức phó họ Mục”, Mục Hàn dửng dưng nói: “Hồ Sở Sở, để cô thất vọng rồi!”
“Tôi đã xem chuyên mục phỏng vấn mà cô phỏng vấn tôi và chương trình số tiếp theo rồi. Sau khi xem xong, tôi thấy quả thật không hổ là nhân tài được ươm mầm từ đài truyền hình thành phố, vu oan giá họa hãm hại người khác, múa bút thành văn!”
“Thậm chí còn kích động bạo lực mạng làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của người nhà tôi!”
“Cô nói xem cô là người lên tiếng vì chính nghĩa, muốn vạch trần mặt xấu của tôi đúng không”, Mục Hàn nói tiếp: “Vậy thì tốt, để các vị Cục trưởng xem cô giả tạo thế nào!”
Mục Hàn lấy bản ghi âm hoàn chỉnh cuộc phỏng vấn của Hồ Sở Sở phỏng vấn mình ra.
So sánh với chứng cứ trong chuyên mục phỏng vấn của Hồ Sở Sở, rõ ràng cái gọi là chứng cứ kia chẳng qua chỉ là một phần chỉnh sửa mà thôi.
“Hồ Sở Sở, cô thật to gan!”, sau khi nghe xong, một vị lãnh đạo trong đó vô cùng tức giận: “Thế mà còn dám hãm hại lãnh đạo Mục!”
“Sao loại phóng viên không có tố chất đạo đức nghề nghiệp như vậy lại lăn lộn trong đài truyền hình thành phố chúng ta được chứ?”, Cục trưởng quản lý tin tức giận run người, gọi Thẩm Đại Khánh đến.
Biết được thân phận của Mục Hàn, Thẩm Đại Khánh khiếp sợ không nói nên lời.
Hắn tát Hồ Sở Sở một bạt tai: “Hồ Sở Sở, đồ khốn nạn không làm được chuyện gì nên hình nên dạng, đúng là không có mắt, còn làm hại lãnh đạo Mục, cô muốn hại chết tôi phải không?”
Hồ Sở Sở bị dọa ngây người.
Mục Hàn nói với Cục trưởng cảnh sát ngồi bên cạnh: “Mấy việc Hồ Sở Sở làm có thể lập án điều tra chứ?”
“Tất nhiên!”, Cục trưởng Cục Cảnh sát vội nói: “Bôi nhọ lãnh đạo chính quyền thành phố có thể bị kết tội đi tù có thời gian ba năm trở lên, điều này phù hợp với quy định của pháp luật!”