Dù sao, một bộ phim đột ngột đổi nam nữ chính là chuyện vô cùng quan trọng.
Huống hồ là mười bộ phim chiếu mạng.
Hơn nữa, tuyên truyền giai đoạn đầu thì ra liên tục, sau lại đổi nam nữ chính ắt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến doanh thu phòng vé.
Cho nên Lâm Nhã Hiên lập tức lắc đầu, cảm thấy cách nghĩ của Mục Hàn vẫn quá ngây thơ.
“Cóc ba chân khó tìm chứ diễn viên hai chân thì hiếm gì”, Mục Hàn cười nói: “Vừa hay thời gian này, tập đoàn Phi Long bọn anh đang tuyển sinh viên tốt nghiệp từ các học viện điện ảnh, mà chồng em chính là người phụ trách việc tuyển sinh lần này”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên bối rối: “Anh không phải đội trưởng đội bảo vệ à, sao lại đi tuyển sinh thế?”
“Còn không phải vì anh đã giúp cô bạn thân Phương Viên của em sao”, Mục Hàn bĩu môi, nói: “Giống như tập đoàn Thiên Thành, tập đoàn Phi Long cũng chuẩn bị chú tâm vào mảng giải trí, chuẩn bị dồn lực phát triển, hỗ trợ sự nghiệp của Giải trí Thiên Thành”.
“Nhưng mà, Phương Viên không có thời gian, nhất thời cũng không tìm được ai thích hợp, nên bắt anh ra làm!”
Nghe giọng điệu của Mục Hàn có vẻ như vẫn còn canh cánh chuyện Phương Viên cử anh đi tuyển sinh.
Không biết Phương Viên mà nghe được câu này sẽ nghĩ thế nào.
“Hóa ra là vậy”, lúc này Lâm Nhã Hiên mới hiểu ra, nhìn Mục Hàn với ánh mắt nghi ngờ: “Nhưng hình như anh cũng không có khiếu gì về mảng này mà nhỉ?”
“Xem thường anh à!”, Mục Hàn cười hì hì, nói: “Trùng hợp là hai ngày trước anh đã đến học viện Điện ảnh Sở Bắc tuyển được một nhóm sinh viên sắp tốt nghiệp, bất kể là ngoại hình hay diễn xuất đều không tệ”.
“Hay là mai anh dẫn em qua đó xem nhé?”
“Được đấy!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu.
Dù gì bây giờ mười bộ phim chiếu mạng đang quay, ngoài nam nữ chính ra thì cũng cần phải chọn vài người làm diễn viên phụ.
Cho dù những sinh viên mà Mục Hàn tuyển chưa đạt đến trình độ của nam nữ chính, nhưng làm diễn viên phụ cũng ổn.
Dù thế nào thì những người tốt nghiệp từ học viện điện ảnh cũng tốt hơn diễn viên quần chúng.
Ngày hôm sau.
Lâm Nhã Hiên không đến tập đoàn Thiên Thành, mà đi cùng Mục Hàn đến tập đoàn Phi Long, gặp những sinh viên do Mục Hàn tuyển.
Đúng như Mục Hàn nói, ngoại hình của những sinh viên này cũng không tệ, thuộc kiểu dễ nhìn.
Tiếp theo là biểu diễn tài năng.
Với tư cách là sinh viên tốt nghiệp học viện điện ảnh, đương nhiên mỗi người đều có tài năng sở trường.
Sau đó mới tới tiết mục quan trọng nhất, Mục Hàn chọn ngẫu nhiên một phân cảnh từ một bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình nào đó để cho nhóm sinh viên này diễn, đây cũng là cách kiểm tra kĩ năng diễn xuất trực quan nhất.
Mục Hàn chia những sinh viên này làm ba nhóm, lần lượt lên sân khấu biểu diễn theo thứ tự.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên ngồi dưới sân khấu, quan sát phần biểu diễn của bọn họ.
Dù sao cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, vẫn còn ở giai đoạn chưa có kinh nghiệm xã hội, nghe nói tổng giám đốc Giải trí Thiên Thành đích thân tới đây thử vai, thế là người nào người nấy vừa hồi hộp vừa phấn khích, thể hiện mặt tốt nhất của mình ra.
Những sinh viên này cũng không phụ sự kỳ vọng của Mục Hàn, biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Bọn họ dùng phần biểu diễn của mình liên tiếp diễn giải ba phân cảnh phim có phong cách khác nhau.
Thậm chí sau khi kết thúc biểu diễn, Lâm Nhã Hiên vẫn chưa thoát ra khỏi những cảm xúc đó.
Mà chìm đắm trong dư âm của màn biểu diễn.
“Vợ thấy thế nào?”, Mục Hàn cười khà khà hỏi.
“Đúng là rất tốt!”, Lâm Nhã Hiên hoàn hồn, liên tục gật gù, không kìm được vỗ tay tán thưởng: “Chồng à, anh đào được báu vật thật rồi!”
“À mà, không biết họ…”
Không đợi Lâm Nhã Hiên nói xong, Mục Hàn đã cướp lời: “Anh đã cho họ ký hợp đồng với tập đoàn Phi Long rồi”.
“Nhưng vợ yên tâm”, Mục Hàn lại nói tiếp: “Tài nguyên diễn viên của tập đoàn Phi Long cũng là tài nguyên của Giải trí Thiên Thành. Khi nào em cần, họ đều có thể tham gia quay bất cứ bộ phim điện ảnh nào của Giải trí Thiên Thành vào bất cứ lúc nào!”
“Đúng ha!”, bấy giờ Lâm Nhã Hiên thở phào, nói: “Dù gì tập đoàn Phi Long cũng là bên đầu tư cho tập đoàn Thiên Thành mà”.
“Vậy vợ định sắp xếp cho bọn họ thế nào đây?”, Mục Hàn lại hỏi.
“Thế này vậy, trước tiên để họ đến thực tập ở đoàn phim, em sẽ nhờ đạo diễn phân vai cho họ”, Lâm Nhã Hiên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Về chuyện nam nữ chính, em cảm thấy vẫn phải cân nhắc cho thỏa đáng”.
“Dù sao thì đột ngột thay đổi nam nữ chính gây ảnh hưởng rất lớn, không cẩn thận là sẽ lỗ vốn”.
“Về phía Thái Húc Côn, em vẫn làm công tác tư tưởng trước vậy”.
“Được thôi!”, Mục Hàn gật đầu đáp: “Nếu vợ đã có quyết định thì cứ làm vậy đi!”
Thế là Mục Hàn tuyên bố với các sinh viên kia: “Các bạn, từ hôm nay trở đi, các bạn sẽ là diễn viên của đoàn làm phim quay mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành. Bây giờ các bạn đi theo Tổng giám đốc Lâm đến tập đoàn Thiên Thành, người ở đó sẽ phân vai cho các bạn”.
Vừa nghe thấy có thể tham gia vào mười bộ phim chiếu mạng, các sinh viên này đều vui đến mức khoa tay múa chân.
Phải biết rằng, dù cho xuất thân chính quy thì cũng chẳng có mấy ai vừa tốt nghiệp đã có phim để đóng.
Mà có thể tham gia vào việc chế tác mười bộ phim chiếu mạng, còn có thể hợp tác với ngôi sao được yêu thích với hơn một trăm triệu fans như Thái Húc Côn chắc chắn sẽ giúp con đường làm diễn viên của họ thêm thuận lợi.
Lúc này.
Các diễn viên Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh lại không hề quay phim căng thẳng gì.
Mà là nhàn nhã ngồi đợi trong studio chụp ảnh.
Mặc dù họ làm chậm tiến độ quay phim, nhưng đạo diễn có giận cũng không dám nói.
Dù sao, ở trong đoàn làm phim thì Thái Húc Côn chính là ông lớn.
Ngay cả đạo diễn cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.
Sau khi đợi hơn một tiếng đồng hồ, Thái Húc Côn hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Chị Lý, Lâm Nhã Hiên đã xin lỗi công khai chưa?”
“Chưa”, chị Lý lắc đầu, trả lời: “Lâm Nhã Hiên không chỉ không xin lỗi công khai, mà hôm nay còn không đến công ty làm việc!”
“Ha ha!”, Thái Húc Côn vui vẻ, cười híp mắt nói: “Người phụ nữ này nhất định là đang trốn tôi!”
“Nếu cô ta không đến thì chúng ta cũng không quay nữa, giải tán hết đi!”
“Mọi người cùng đến quán bar quẩy nào, tôi mời!”
Thái Húc Côn khoát tay, Hồng Chân Ảnh và những diễn viên phụ đều lần lượt theo sau.
Chỉ để lại đạo diễn ở nguyên tại chỗ, giậm chân không làm gì được.
“Đạo diễn, chúng ta còn quay không?”, người quay phim ôm máy quay hỏi.
Đạo diễn lườm anh ta một cái, tức giận quát: “Quay cái rắm!”
Khi Thái Húc Côn dẫn theo Hồng Chân Ảnh và những diễn viên phụ rời khỏi trường quay thì nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Toyota Alphard lái từ bên đường tới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc Âu phục giày da từ trong xe bước xuống.
Ông ta cười thật tươi nói: “Cậu Thái, cô Hồng, Mục Nhật Thiên của nhà họ Mục ở tỉnh mời các vị đến làm khách, không biết các vị có thể nể mặt nhận lời hay không?”