ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 344: Người mà ngay cả ông chủ Diệp cũng không đắc tội được



Lâm Nhã Hiên lập tức ra thông báo chiếu bộ phim chiếu mạng thứ hai theo lời của Mục Hàn.

Vì kỹ năng diễn xuất cực tốt của Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy đã được khán giả yêu thích nên tin tức này vừa được thông báo, quả nhiên nhận được không ít lời thảo luận của các fans.

Rất nhiều fans hâm mộ cho biết nhất định sẽ mua vé để ủng hộ.

Có người vui vẻ dĩ nhiên sẽ có người lo lắng.

Lúc này Thái Húc Côn gặp phải rất nhiều lời mắng nhiếc trên mạng.

Hoàng loạt các tên gọi “Ông hoàng phim nhựa”, “Kỹ năng diễn xuất tệ hại” đều nói về Thái Húc Côn.

Từ đó các tin tức xấu xuất hiện thường xuyên.

Đầu tiên là chuyện trước đây Thái Húc Côn giở thói ngôi sao lớn với Giải trí Thiên Thành bị phanh phui, sau đó lại có paparazzi chụp được ảnh Thái Húc Côn dẫn Hồng Chân Ảnh vào khách sạn.

Những tin tức tiêu cực cứ nối tiếp nhau làm Thái Húc Côn lập tức rơi vào vòng xoáy dư luận.

Vì fans hâm mộ và truyền thông phản ứng quá kịch liệt nên mấy ngày gần đây Thái Húc Côn không dám ra khỏi nhà.

“Ông Mục, trong tình hình hiện nay, tôi muốn tạm thời ra nước ngoài một chuyến để tránh đầu sóng ngọn gió!”

Thái Húc Côn tìm đến Mục Nhật Thiên đề nghị suy nghĩ của mình.

“Ra nước ngoài tránh tai tiếng ư?”, Mục Nhật Thiên cười khẩy nói: “Thái Húc Côn, cậu thật biết tính toán cho bản thân!”

“Tôi trả cho cậu một trăm triệu tiền thù lao cho mỗi bộ phim của cậu. Cho đến nay, doanh thu phòng vé của Giải trí Thiên Thành đã lên đến hàng trăm triệu, còn cậu thì sao? Chỉ đem về cho tôi có ba mươi triệu doanh thu phòng vé, bây giờ cậu lại nói với tôi cậu muốn chuồn à?”

Vốn dĩ Mục Nhật Thiên kéo Thái Húc Côn về công ty chỉ vì để đối phó với Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn.

Nhưng bây giờ xem ra Thái Húc Côn không còn giá trị lợi dụng nữa nên Mục Nhật Thiên cũng không cần thiết phải khách sáo với Thái Húc Côn.

Thái Húc Côn cũng cảm thấy rất oan ức.

Rõ ràng là ông ép buộc tôi làm chuyện tôi không thể, còn chắp vá cho mấy bộ phim chiếu mạng phát sóng, thứ đồ làm vội làm vàng như vậy liệu có thể tốt được sao?

Hơn nữa điều khiến Thái Húc Côn ngạc nhiên là dù hắn đóng vai chính cũng không thể cứu vãn được doanh thu phòng vé đang ế ẩm.

“Ông Mục, tôi cũng không muốn mọi chuyện trở thành như vậy”, Thái Húc Côn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nghe nói Lâm Nhã Hiên tung ra bộ phim thứ hai, hay là chúng ta cũng chiếu bộ thứ hai luôn đi?”

“Chiếu cái con khỉ!”, Mục Nhật Thiên lập tức nổi giận: “Cái ý kiến tệ hại!”

“Đó là do doanh thu phòng vé của người ta tăng nên thừa thắng xông lên tung ra bộ phim thứ hai, dĩ nhiên có thể thu hút khán giả. Nhìn lại cậu xem, diễn cái quái gì thế không biết?”

“Doanh thu phòng vé thảm hại cùng cực, trên mạng bị mắng chửi thậm tệ mà còn dám chiếu bộ thứ hai. Cậu đang chê tôi thua lỗ chưa đủ à?”

Thái Húc Côn không nói gì nữa.

“Đúng rồi, ông Mục”, Thái Húc Côn trầm ngâm rồi lại nghĩ ra một ý tưởng: “Tôi quen với một chủ biên của trang mạng đánh giá phim, chỉ cần tôi đút lót một chút để phim của chúng ta lọt vào những cái tên trong bảng xếp hạng top của trang mạng đánh giá phim, chắc chắn sẽ làm cho doanh thu phòng vé của chúng ta tăng cao!”

“Trang đánh giá phim?”, Mục Nhật Thiên gật đầu nói: “Tôi nghe nói trang web này rất thần kỳ, hễ được lọt vào top mười bảng xếp hạng chắc chắn sẽ nổi tiếng”.

“Được! Cứ làm như cậu nói!”

“Nhưng cậu phải tự mình bỏ tiền ra đút lót cho chủ biên!”

“Nhất định phải khiến bộ phim chiếu mạng đó của Giải trí Thiên Thành rớt khỏi bảng xếp hạng cho tôi!”

Thái Húc Côn: “...”

Thái Húc Côn lập tức liên lạc với chủ biên của trang mạng đánh giá phim, tự mình bỏ một triệu ra để đút lót.

Do đó top mười bảng xếp hạng của trang mạng đánh giá phim xuất hiện tên bộ phim của Thái Húc Côn.

Còn bộ phim vốn đứng hàng đầu do Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy đóng chính lại biến mất khỏi bảng xếp hạng top.

Sau đó quả nhiên bộ phim của Thái Húc Côn ăn khách ngay trở lại, doanh thu phòng vé tăng vọt đáng kinh ngạc.

Mục Hàn cũng chú ý đến hiện tượng này.

Sau khi biết Thái Húc Côn đã hối lộ chủ biên của trang mạng đánh giá phim, anh cũng tìm đến chủ biên.

Lúc Mục Hàn đề cập đến bộ phim do Thái Húc Côn đóng chính hoàn toàn không xứng đáng xuất hiện trong danh sách thuộc top, chủ biên nheo mắt cười nói: “Loại nó ra cũng được nhưng cậu cũng phải có thành ý chút chứ!”

Với hành động ngang nhiên đòi tiền của chủ biên, Mục Hàn cũng chỉ cười nói: “Ông không sợ tôi vạch trần ông nhận hối lộ à?”

“Sợ?”, chủ biên kiêu ngạo nói: “Ông chủ đứng sau trang mạng đánh giá phim của chúng tôi là Giải trí Thiên Hối. Đừng nói chỉ là một tập đoàn Phi Long nhỏ bé của cậu, dù là nhà giàu ở tỉnh đến chỗ của tôi thì cũng thế thôi”.

“Giải trí Thiên Hối?”, Mục Hàn hỏi: “Ông chủ là Diệp Thiên phải không?”

“Khốn kiếp, ông chủ Diệp là người cậu có thể tùy tiện gọi thế sao?”, vừa nghe anh nói vậy, chủ biên tức giận nói: “Cậu có biết ở Đông Hải này có biết bao nhà giàu muốn làm quen với ông chủ Diệp mà không có cơ hội không?”

“Chỉ là một Diệp Thiên thôi mà”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Người không có đạo đức như ông căn bản không xứng ngồi ở vị trí chủ biên trang mạng đánh giá phim. Tôi đi gọi cho Diệp Thiên bảo anh ta đuổi việc ông!”

“Cậu bạn à, cậu đang làm trò cười sao?”, chủ biên khinh thường nói: “Cậu cho rằng ông chủ Diệp là ai, cậu muốn gọi là có thể gọi được sao?”

“Còn đuổi việc tôi nữa, đầu óc cậu có vấn đề rồi!”

Mục Hàn cũng không để ý đến chủ biên nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Thiên. Anh ra lệnh cho anh ta: “Diệp Thiên, tôi cho anh một phút để đuổi việc chủ biên trang mạng đánh giá phim!”

Nói xong, Mục Hàn cũng không đợi Diệp Thiên trả lời lại mà cúp máy luôn.

“Giả vờ, cậu cứ giả vờ đi!”

Chủ biên chế nhạo.

Chưa đến ba mươi giây sau, điện thoại của chủ biên vang lên.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình là tổng giám đốc Giải trí Thiên Hối, chủ biên lập tức cung kính nhận điện thoại.

“Lôi Đại Minh, bây giờ tôi chính thức thông báo, ông làm thủ tục từ chức đi! Phải, ông không nghe nhầm đâu, tôi quyết định đuổi việc ông. Từ khoảnh khắc ông nhận điện thoại của tôi, ông không còn là chủ biên của trang mạng đánh giá phim nữa!”

Tổng giám đốc Giải trí Thiên Hối khí thế mạnh mẽ lạnh lùng nói.

“Cái gì?”, nghe tổng giám đốc Giải trí Thiên Hối nói vậy, Lôi Đại Minh khiếp sợ vô thức liếc nhìn Mục Hàn, hơi hoảng hốt hỏi: “Tổng giám đốc, anh có thể nói tôi biết lý do không?”

“Vì anh đã đắc tội với một người mà ngay cả ông chủ Diệp cũng không đắc tội nổi!”

Dứt lời, tổng giám đốc Giải trí Thiên Hối cúp máy luôn.

“Người mà ngay cả ông chủ Diệp cũng không đắc tội nổi?”, Lôi Đại Minh không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Lôi Đại Minh bị cách chức, theo đó bộ phim của Thái Húc Côn cũng biến mất khỏi bảng xếp hạng top.

Thậm chí hắn còn bị bố con Mục Nhật Thiên đuổi ra khỏi tập đoàn Phóng Mục, phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả núi vàng cũng hết!”, Chương Minh đi theo Thái Húc Côn trải qua cuộc sống bấp bênh cũng cảm thấy hơi hối hận nên đề nghị: “Hay là chúng ta quay về Giải trí Thiên Thành đi?”