ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 393: Abe Seimei chết



“Đương nhiên không phải!”, Ichiro Watanabe kiêu ngạo nói: “Mục Hàn, tôi biết cậu rất có bản lĩnh, ngay cả hai cao thủ hàng đầu Đảo Quốc Adai và Aji cũng bị cậu giết chết. Nhưng hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”

“Không sai”, Koichiro Watanabe cũng gật đầu nói: “Tôi thấy anh cũng là một nhân tài, nếu như anh đầu hàng chúng tôi, về dưới trướng tập đoàn Chu Thức, giúp chúng tôi đối phó với tập đoàn Phi Long thì chúng tôi có thể sẽ tha cho anh một mạng!”

“Ô! Mạnh miệng quá nhỉ!”, Mục Hàn cười khẩy nói: “Không biết hôm nay bố con hai người lại mời con chó con mèo nào đến nữa đây”.

“Khốn kiếp!”, Ichiro Watanabe nổi giận: “Đường đường là Đại quốc sư Đảo Quốc mà cậu cũng dám nhục mạ sao?”

Đại quốc sư Đảo Quốc?

Abe Seimei à?

Gương mặt Mục Hàn lộ ra vẻ thú vị.

Mà vào chính lúc này, cửa sau chiếc Toyota Prado mở ra, một người bước xuống từ bên trong.

Chính là Abe Seimei!

Tóc Abe Seimei đã bạc trắng cả đầu, mặc dù chỉ mặc một bộ kimono bình thường, chân đi guốc gỗ nhưng thanh kiếm dài đeo chéo ngang hông lại mang đến cho người khác cảm giác cao nhân không chút tầm thường.

Nhìn thấy Abe Seimei xuất hiện, hai bố con Ichiro Watanabe càng thêm vui mừng hớn hở.

“Đại quốc sư, người này chính là hung thủ giết hại Adai và Aji!”, Koichiro Watanabe giơ tay chỉ vào Mục Hàn.

Bởi vì tuổi tác đã cao, ban đầu Abe Seimei chưa thể nhìn rõ dung mạo của Mục Hàn.

Sau khi bước đến gần, Abe Seimei mới bắt đầu quan sát cẩn thận.

Càng nhìn càng cảm thấy Mục Hàn trông rất quen mắt.

“Abe Seimei, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng.

Mục Hàn vừa mở lời dọa Abe Seimei giật nảy mình.

Gương mặt ông ta ngập tràn vẻ kinh sợ, ngơ ngác nói: “Cậu... cậu là...”

“Không sai, là tôi!”, Mục Hàn khẽ cười, gật đầu nói: “Abe Seimei, trận chiến sáu năm trước trên đất Đảo Quốc, vì ông khổ sở van xin nên tôi mới tha cho ông một mạng, ông thề thốt với tôi từ đó về sau sẽ ở ẩn chốn núi rừng, không màng thế sự”.

“Không ngờ ông lại trở thành Đại quốc sư của chính quyền Đảo Quốc!”

“Lại còn to gan càn quấy, chạy đến lãnh thổ Hoa Hạ của tôi, lẽ nào ông đã quên chuyện Hoa Hạ được mệnh danh là cấm địa của tất cả kẻ mạnh trên thế giới rồi sao?”

“Cậu Mục, tôi biết sai rồi!”, hai chân Abe Seimei mềm nhũn, sau đó quỳ xuống trước mặt Mục Hàn.

Lúc này, Abe Seimei cũng đã hiểu tại sao sau khi Fukuda trở về Đảo Quốc lại mất hết ý chí, chủ động xin được về quê ở ẩn.

Hóa ra đứng sau tập đoàn Phi Long lại chính là Mục Hàn!

Bảo sao Adai và Aji đều bị giết chỉ trong nháy mắt!

Đừng nói là Adai và Aji, ngay cả bản thân Abe Seimei cũng không chịu nổi một đòn đánh của Mục Hàn!

Nhìn thấy dáng vẻ của Abe Seimei, hai bố con Watanabe cũng sững sờ.

“Watanabe, hai người còn ngây ra đấy làm gì?”, Abe Seimei sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng thúc giục: “Còn không mau quỳ xuống!”

“Người đang đứng trước mắt mấy người đây chính là đại thống soái đã lãnh đạo tứ đại chiến thần của Hoa Hạ, chỉ đánh một trận đã tiêu diệt được cả Đảo Quốc của chúng ta sáu năm về trước!”

“Cái gì?”, hai bố con Ichiro Watanabe kinh hãi giương mắt nhìn.

Sau đó lần lượt quỳ xuống trước mặt Mục Hàn.

“Cậu Mục, nếu tôi biết trước người mà tập đoàn Chu Thức muốn tôi xử lý là cậu thì có đánh chết tôi cũng sẽ không đặt chân vào lãnh thổ Hoa Hạ một bước. Người không biết thì không có tội, mong cậu Mục nương tay mà tha cho tôi một mạng!”

“Abe Seimei tôi bảo đảm với đại thống soái, sau khi trở về sẽ lập tức từ chức Đại quốc sư, những năm tháng còn lại của cuộc đời tuyệt đối sẽ không đặt chân vào lãnh thổ Hoa Hạ thêm lần nào nữa!”

Abe Seimei ra sức dập đầu, khiến trán ông ta ứa cả máu.

Mục Hàn không hề lên tiếng.

Ông ta cho rằng Mục Hàn ngầm đồng ý nên mừng thầm trong lòng, vội vàng nói: “Cảm ơn cậu Mục đã đồng ý”.

Dứt lời, ông ta thử thăm dò lùi về sau một bước.

Thấy Mục Hàn không cản lại, Abe Seimei lại lùi về sau thêm vài bước nữa

Abe Seimei vui đến phát điên, quay người chuẩn bị chuồn thẳng một mạch.

Không ngờ con đường đối diện đột nhiên xuất hiện một người.

Chính là Quỳ Ngưu của tứ đại chiến thần!

Quỳ Ngưu mặc bộ đồ rằn ri, dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống, nói với Abe Seimei: “Đại quốc sư, ông đi đâu thế?”

“Chiến thần Quỳ Ngưu?”, đồng tử của Abe Seimei co rút lại.

“Ông vẫn còn nhớ tôi à?”, Quỳ Ngưu cười nói: “Đại quốc sư, ông cho rằng mình lén lút đặt chân vào Hoa Hạ thì thần không biết quỷ không hay sao?”

“Tôi nói cho ông biết, từ lúc ông đặt bước chân đầu tiên vào Hoa Hạ đã bị chúng tôi theo dõi chặt chẽ. Chúng tôi không động vào ông là bởi vì muốn nhìn xem sáu năm sau ông lại đặt chân vào Hoa Hạ để làm gì?”

“Cái gì?”, mặt Abe Seimei cắt không còn giọt máu.

Ông ta còn cho rằng chuyện bản thân bí mật đến Hoa Hạ thần không biết quỷ không hay.

Hóa ra trong mắt đối phương, hành tung của bản thân căn bản quá là lộ liễu.

Hoa Hạ thật sự không hổ danh là cấm địa của tất cả kẻ mạnh trên thế giới.

Quỳ Ngưu tiếp tục nói: “Nghe nói Đại quốc sư là cao thủ số một Đảo Quốc, tung hoành Đảo Quốc mười năm mà chưa từng thất bại một lần. Trận chiến tiêu diệt Đảo Quốc sáu năm về trước, đáng tiếc là không thể tự mình đấu với Đại quốc sư. Hôm nay không hẹn mà gặp, Quỳ Ngưu rất mong được lĩnh giáo một hiệp!”

Nhìn thấy vẻ rực lửa hiếu chiến lóe lên từ trong mắt Quỳ Ngưu, Abe Seimei hơi hoang mang.

“Chiến thần Quỳ Ngưu, đại thống soái đã đồng ý bỏ qua cho tôi rồi!”

“Đại ca đồng ý với ông là chuyện của đại ca”, Quỳ Ngưu bật cười: “Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý mà!”

“Cậu!”, thấy Quỳ Ngưu không nói lý lẽ, Abe Seimei kích động tới mức muốn nôn ra máu.

“Được! Nếu chiến thần Quỳ Ngưu cứ cứng đầu như vậy thì Abe Seimei tôi cũng xin được lĩnh giáo!”

Cơ thể của Abe Seimei chuyển động, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn còn nhanh nhẹn như một con thỏ tinh ranh.

Đây cũng chính là lý do ông ta có thể trở thành Đại quốc sư của Đảo Quốc.

Cùng lúc này, nắm đấm mang theo sát khí lạnh thấu xương của Abe Seimei giống như bão lốc vung đến.

Quỳ Ngưu vẫn đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Vào lúc Abe Seimei xông tới thì phát ra một tiếng gầm chấn động.

Quỳ Ngưu tung ra nắm đấm mạnh mẽ.

Ngay lập tức giáng thẳng xuống vùng bụng của Abe Seimei.

Lực đấm quá lớn, thậm chí khiến Abe Seimei bắn thẳng lên thân cây cao chót vót đằng sau.

“Rầm”, một âm thanh dứt khoát vang lên.

Thân cây phải cần đến ba người ôm mới xuể lại gãy đổ ngay trong nháy mắt.

Abe Seimei ngã xuống đất, khắp người toàn là máu.

Rồi chết luôn trong chớp mắt.

Đại quốc sư Abe Seimei của Đảo Quốc lại bỏ mạng như thế.

“Tôi còn cho rằng Đại quốc sư Đảo Quốc lợi lại đến mức nào, không ngờ lại yếu ớt như thế!”, Quỳ Ngưu tỏ vẻ khinh thường.

Cái chết thảm thương của Abe Seimei đã dọa hai bố con Ichiro Watanabe sợ mất mật.

Không ngừng dập đầu xin tha mạng.

Lúc này, Mục Hàn bước tới, dặn dò hai bố con Ichiro Watanabe: “Bố con hai người mang xác của Abe Seimei về đi, sau đó hãy thông báo với nhà Fukuda đưa tập đoàn Chu Thức cút khỏi đây”.

“Vâng vâng vâng!”, hai bố con Ichiro Watanabe nào dám không nghe, gật đầu lia lịa.

Sau khi dặn dò Quỳ Ngưu, Mục Hàn ngồi lại vào trong chiếc Mercedes-Benz S-Class.

“Giải quyết xong chuyện rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.