ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 397: Tụ tập các ông trùm ở tỉnh



Tính tình của tư lệnh chiến khu khá nóng nảy, tức giận nói: “Cậu là cái thá gì chứ?”

“Tôi sống nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp tên nhóc nào ngạo nghễ như vậy!”

“Hôm nay chẳng phải ông đã được gặp rồi sao?”, Lữ Thị Phi bực bội hừ một tiếng, vẫn cao ngạo nói: “Ở cái tỉnh nhỏ bé này của các ông, các ông nhường lại phòng VIP cho tôi chính là vinh hạnh của các ông rồi!”

“Vậy nếu tôi không nhường thì sao?”, tư lệnh chiến khu nói.

“Không nhường ư?”, Lữ Thị Phi nói với Trương Xuân Phong: “Cậu Trương, cậu đi gọi Lý Minh Hạo đến đây. Lần này dù thế nào, tôi cũng sẽ không nể mặt ông ta nữa!”

“Được”, Trương Xuân Phong vâng lời chạy đi.

Không lâu sau hắn đã dẫn Lý Minh Hạo đến.

Thấy đám người Lữ Thị Phi lại chọc vào mấy người Mục Hàn, sắc mặt Lý Minh Hạo tái nhợt đi vì sợ hãi.

Nhất là Lữ Thị Phi còn đề nghị muốn mấy người Mục Hàn nhường phòng VIP 888.

“Cậu Lữ, cậu thấy thế này được không?”, Lý Minh Hạo nào dám đồng ý với Lữ Thị Phi, ông ta nghĩ ra cách thỏa hiệp: “Tôi sẽ trả hết mọi chi phí tối nay của các cậu được chứ?”

Lữ Thị Phi lạnh lùng hừ một tiếng.

“Chết tiệt”, Trương Xuân Phong hiểu ý lập tức đẩy Lý Minh Hạo ra: “Anh Lữ đến từ gia tộc lớn ở Đông Hải đấy, ông nghĩ anh ấy thiếu chút tiền này sao?”

“Đúng vậy!”, Hạ Thiên cũng hùa theo: “Anh Lữ đến đây vui chơi đã là giữ thể diện cho ông lắm rồi”.

“Thế mà các ông lại không sắp xếp phòng VIP tốt nhất cho anh Lữ, đó là xem thường anh Lữ!”

“Kiêu căng quá rồi đấy, còn dám động tay động chân à?”, thấy Lý Minh Hạo bị Trương Xuân Phong đẩy ra, thống đốc nổi giận nói: “Tôi thấy đám oắt con các cậu chẳng xem ai ra gì!”

“Này, ông là ai vậy?”, Trương Xuân Phong láo xược nói: “Cũng mạnh miệng quá nhỉ”.

“Thống đốc, tôi giới thiệu một chút!”, lúc này Mục Hàn thong dong nói: “Người trước mặt ông là Trương Xuân Phong của nhà họ Trương ở tỉnh. Ba người đằng sau xuất thân từ nhà họ Hạ ở tỉnh, nhà họ Thu ở tỉnh, nhà họ Đổng ở tỉnh”.

“Còn người ngạo nghễ nhất kia xuất thân từ nhà họ Lữ ở Đông Hải!”

“Ỷ vào gia thế là có thể muốn làm gì thì làm à?”, thống đốc cười khẩy, nói với Trương Xuân Phong: “Vậy cậu có biết tôi là ai không?”

“Ai chứ?”, Trương Xuân Phong khinh thường nói.

Dù sao có Lữ Thị Phi ở đây, hắn tự cho rằng không ai có thể vượt qua nhà họ Lữ ở Đông Hải.

“Tốt, vậy cậu nghe cho rõ đây”, thống đốc hừ một tiếng rồi nói: “Tôi là thống đốc tỉnh này!”

“Tôi là phó thống đốc tỉnh này!”

“Tôi là tư lệnh chiến khu!”

“Tôi là chủ tịch Sở Dương!”

“Tôi là chủ tịch Sở Bắc!”

Thống đốc vừa dứt lời, các lãnh đạo lớn còn lại đều lên tiếng giới thiệu thân phận của mình.

“Ông là thống đốc?”, Trương Xuân Phong hơi nghi ngờ.

Đúng lúc này.

Màn hình tivi LCD trên tường bỗng sáng lên.

Tivi đang phát sóng chương trình thời sự của tỉnh.

Người xuất hiện trong cuộc phỏng vấn chính là thống đốc.

Giống y hệt người trước mặt này.

“Đúng… đúng là thống đốc thật sao?”, Trương Xuân Phong sững sờ.

Dù bốn người Trương Xuân Phong xuất thân từ gia tộc hạng nhất nhưng chẳng là gì khi đứng trước mặt các quan chức như thống đốc.

Ngay cả nhà họ Lữ ở Đông Hải cũng không thể đắc tội với bất kỳ người nào đang đứng trong căn phòng VIP này.

Không chỉ là bốn người Trương Xuân Phong mà ngay cả Lữ Thị Phi cũng không khỏi chột dạ.

So với các ông lớn này thì nhà họ Lữ ở Đông Hải của hắn chẳng là cái thá gì cả!

Lúc này Lữ Thị Phi bỗng hiểu ra tại sao Lý Minh Hạo thà đắc tội với hắn cũng không muốn đổi phòng cho hắn.

Vì Lý Minh Hạo không thể đắc tội được với các ông lớn trước mặt này!

“Thống đốc, trước lúc vào đây, đám nhóc côn đồ này dám xúc phạm đến cậu Mục, còn làm loạn muốn cậu Mục quỳ xuống xin lỗi chúng nữa”, lúc này phó thống đốc nói.

“Đúng là không biết trời cao đất dày!”, thống đốc tức giận nói: “Lập tức thông báo cho gia chủ của chúng đến đây dạy dỗ đám ngu ngốc này ngay đi!”

Sau đó gia chủ nhà họ Trương, gia chủ nhà họ Hạ, gia chủ nhà họ Thu và gia chủ nhà họ Đổng lập tức chạy đến.

Biết con trai mình đắc tội với thống đốc và các vị lãnh đạo cấp cao, bốn gia chủ lập tức đánh bọn chúng ngay trước mặt các lãnh đạo.

Đánh đến mức sứt đầu mẻ trán, không hề nương tay.

Thậm chí chân của Trương Xuân Phong đã bị gia chủ nhà họ Trương đánh gãy.

Nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, Lữ Thị Phi vô cùng hoảng sợ.

Nhân lúc hiện trường hỗn loạn, hắn lặng lẽ chuồn đi mất.

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ Thiết Huyết, Mục Hàn đi thẳng đến câu lạc bộ Boxing.

Câu lạc bộ Boxing là căn cứ địa của Thái Sư.

Thái Sư rất thích tập hợp các cao thủ lại để họ đánh đấm cho mình.

Vì dưới trướng của ông ta có rất nhiều cao thủ nên chỉ dựa vào võ công thì trong ba thế lực lớn nhất ở thế giới ngầm hiện nay, Thái Sư là người mạnh nhất.

Lúc Mục Hàn đến câu lạc bộ Boxing đã gặp luôn cả Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng.

“Ba vị đều ở đây thì tốt quá rồi! Đỡ công tôi phải đi tìm từng người!”, Mục Hàn tung một nắm đấm sắt đến trước mặt ba người họ rồi: “Tôi cho các ông bảy ngày, bảy ngày sau, tôi mong thế giới ngầm ở tỉnh này sẽ trở nên bình yên”.

“Cậu là ai?”, dù hơi ngạc nhiên về võ công của Mục Hàn nhưng Thái Sư vẫn tỏ thái độ kiêu ngạo.

Dù sao Thái Sư cũng có sự tự tin này.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Mục Hàn, đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Phi Long ở Sở Bắc”, Mục Hàn trả lời.

Dứt lời, Mục Hàn xoay người rời đi.

Thượng Thư đang định bảo người ngăn anh lại nhưng lại bị Thừa Tướng cản lại.

“Để cậu ta đi đi”, Thừa Tướng nói: “Người này từng giết Adai và Aji – đệ tử thân cận của Đại quốc sư Đảo Quốc chỉ trong tích tắc, chúng ta không ngăn cậu ta lại được đâu”.

“Hóa ra là cậu ta!”, Thượng Thư nhíu mày nói: “Nghe nói Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức liên tục bại trận dưới tay tập đoàn Phi Long, xem ra tập đoàn Phi Long ẩn chứa rất nhiều nhân tài!”

Thừa Tướng và Thượng Thư hơi lo lắng.

Xét cho cùng họ tự cho rằng thực lực của mình kém xa Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức.

“Hai vị sợ gì chứ?”, lúc này Thái Sư nói: “Lẽ nào các ông đã quên còn có tôi ở đây sao?”

“Chẳng lẽ Thái Sư lại mời được cao thủ tuyệt thế nào à?”, Thượng Thư và Thừa Tướng đều lộ vẻ xúc động.

“Phải”, Thái Sư gật đầu nói: “Dạo này tôi bỏ ra số tiền khá cao để mời một người rất có bản lĩnh. Nếu người này ra trận, chắc chắn sẽ tiêu diệt hết, không ai là đối thủ của người này!”

“Một tập đoàn Phi Long ở mảnh đất nhỏ bé Sở Bắc mà cũng muốn tranh phần vào tỉnh của chúng ta à?”

“Đúng là mơ tưởng hão huyền!”

“Thái Sư có sự chuẩn bị vậy là tốt quá rồi!”, Thượng Thư nhướng mày: “Tuy bây giờ tỉnh bày ra cục diện ba thế lực đương đầu với nhau nhưng chúng ta thà để cục diện hỗn loạn thế này cũng không cho phép một ai bước vào”.

Ba người cùng bật cười ha hả.

Lúc này Mục Hàn không hề biết Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng không xem anh ra gì.

Vì Mục Hàn đã rời khỏi tỉnh đi về Sở Dương.

Sau nhiều ngày tìm kiếm, nhà họ Lâm ở Sở Dương đã tìm được Lâm Thù Nhi.

Sau đó đưa cô ta về nhà họ Lâm.