ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 754: Đại Thống Soái Đồng Ý Gặp Mặt





Bố con Mục Thịnh Uy nói xong, mang theo điệu cười hống hách và đắc ý, sau đó hiên ngang rời đi.

Khi bố con Mục Thịnh Uy đi khuất, mấy người bà cụ Lâm đều nhìn chằm chằm vào Mục Hàn.

Khiến cho Mục Hàn thấy không thoải mái lắm, anh đưa tay sờ sờ chóp mũi: “Sao mấy người lại nhìn cháu bằng ánh mắt này, cứ như cháu sắp chạy trốn không bằng?”
“Hừ!”, bà cụ Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, gật đầu nói: “Cháu nói đúng rồi đấy, bọn ta thật sự đang sợ cháu quay lưng chạy mất”.

“Cháu tự nhìn lại mình đi, thời hạn tới vụ cá cược một năm ngày càng gần rồi mà cháu lại chẳng chuẩn bị gì hết, cả ngày không có việc gì làm, bà thật sự không biết tới lúc đó cháu ngoài việc vứt bỏ vợ con tháo chạy ra thì cháu còn có thể lấy cái gì ra để ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô?”
Những người khác trong nhà họ Lâm ở Sở Dương cũng đồng loạt gật đầu tán đồng.

Trong mắt bọn họ, việc Mục Hàn chạy trốn là rất có khả năng.

Năm đó, vì vị trí gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô, Mục Thịnh Uy cũng vứt bỏ vợ con, không cần Sở Vân Lệ và Mục Hàn nữa.


Nhìn từ góc độ gen di truyền giữa hai bố con, trong mắt mấy người bà cụ Lâm, Mục Hàn rõ ràng có thể cư xử giống như Mục Thịnh Uy.

Không phải người ta vẫn hay nói cha nào con nấy hay sao.

“Mấy người cứ yên tâm đi, cháu tuyệt đối sẽ không trốn chạy”, Mục Hàn điềm nhiên nói: “Chỉ một nhà họ Mục cỏn con ở thủ đô, cháu còn chẳng thèm coi ra gì”.

Lại là cái lý do này?
Mấy người bà cụ Lâm cạn lời.

Mục Hàn này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Thấy mấy người bà cụ Lâm đều bày ra vẻ mặt không tin, Sở Vân Lệ vội vàng đứng ra nói đỡ cho Mục Hàn: “Bà cụ Lâm, xin mọi người cứ yên tâm, tính cách con trai tôi có thể hơi cố chấp, thế nhưng nó tuyệt đối là một người biết giữ lời hứa, lời đã nói ra thì nhất định có thể làm được!”
“Vậy nên, nó tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hai mẹ con Nhã Hiên để tự mình chạy trốn!”
Nghe lời Sở Vân Lệ nói, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi gật đầu tán đồng.

Trong những ngày vừa qua, Mục Hàn đối xử với cô ra sao, trong lòng Lâm Nhã Hiên rất rõ.

Dù có bảo Mục Hàn chết thay cho Lâm Nhã Hiên thì anh cũng sẽ không do dự.

Lâm Nhã Hiên nói: “Bà nội, cháu cũng tin Mục Hàn!”
“Nhã Hiên, em yên tâm, anh sẽ không rời bỏ em”, Mục Hàn cũng nói với Lâm Nhã Hiên: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em cho đến khi con chào đời!”
“Bảo vệ em nửa bước không rời!”
“Chỉ một nhà họ Mục ở thủ đô, sao có thể quan trọng hơn em và đứa bé trong bụng được chứ?”
Đối với Mục Hàn mà nói, vụ cá cược một năm với nhà họ Mục ở thủ đô thật sự chẳng đáng là gì cả.

Tứ đại chiến thần dưới trướng anh, thậm chí là tổng tư lệnh các chiến khu lớn đều có thể chiến thắng nhà họ Mục một cách dễ dàng.

“Hừ! Tốt nhất là cháu có thể thực hiện được lời hứa của mình!”, bà cụ Lâm vẫn không tín nhiệm Mục Hàn.


Thậm chí bà cụ Lâm còn âm thầm dặn dò mấy người Lâm Long và Lâm Phi Yến, bảo họn họ để ý tới động tĩnh của Mục Hàn mọi lúc, một khi có biến động gì thì phải lập tức báo cáo cho bà ta.

Ở một diễn biến khác.

Sau khi Mục Thịnh Uy và Mục Sảng rời đi thì chuẩn bị tới chiến khu tỉnh để tìm Viên Duy Nhất.

Cho dù Mục Thịnh Uy là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ thì cũng không có cách nào trực tiếp liên lạc được với đại thống soái.

Vậy nên tìm Viên Duy Nhất làm người trung gian thì mới có thể bắc cầu cho ông ta và đại thống soái gặp mặt nhau.

Trên đường tới chiến khu tỉnh, Mục Thịnh Uy cầm một thanh Bảo Kiếm cổ chơi đùa trong tay.

Mục Sảng bên cạnh nhìn hoa văn hình rồng trên thanh Bảo Kiếm, mặc dù đã có niên đại, thế nhưng dường như vẫn có linh khí bao bọc xung quanh.

Mục Sảng lên tiếng: “Bố, bố thật sự muốn tặng thanh Bảo Kiếm này cho đại thống soái sao?”
“Không sai! Người ta vẫn hay nói Bảo Kiếm tặng anh hùng mà!”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này được bố cất giấu đã nhiều năm, thế nhưng từ trước tới nay nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đều không ai có tư cách có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Có điều bây giờ thì khác, nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta đã có đại thống soái!”
“Cũng chỉ có một anh hùng tuyệt thế hiếm có trên trần đời như đại thống soái mới có tư cách để có được thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này!”
“Nhưng mà bố, giá trị của Long Tuyền Bảo Kiếm ngay cả…”, Mục Sảng không nỡ.

Thanh Long Tuyền Bảo Kiếm trong tay Mục Thịnh Uy, ngoài giá trị sưu tầm ra thì càng có ý nghĩa tượng trưng hơn.

Mục Sảng vẫn luôn muốn Mục Thịnh Uy truyền lại thanh Long Tuyền Bảo Kiếm này cho hắn.

Có Long Tuyền Bảo Kiếm này, vị trí người thừa kế của Mục Sảng sẽ trở nên vững chắc hơn.

“So với đại thống soái, một thanh Long Tuyền Bảo Kiếm nhỏ bé có đáng là gì đâu?”, Mục Thịnh Uy nói: “Nếu như chúng ta đón được đại thống soái về nhà họ Mục ở thủ đô, có một anh hùng cái thế như vậy trấn giữ thì vận may của nhà họ Mục ở thủ đô ít nhất có thể kéo dài thêm được hơn một trăm năm!”
“Bố dạy phải ạ!”, Mục Sảng cung kính nói: “Là tầm nhìn của con còn hạn hẹp!”

Chẳng mấy chốc, hai bố con họ đã đến chiến khu tỉnh.

Hai bố con gia chủ thế gia số một Hoa Hạ đích thân tìm tới, Viên Duy Nhất đương nhiên phải tiếp đãi nhiệt tình.

Thế nhưng khi đến chiến khu tỉnh, hai bố con Mục Thịnh Uy không còn tỏ ra phô trương nữa.

Dù gì lúc đến, bố con Mục Thịnh Uy có thể nói rằng vô cùng khoa trương, động một tí là cả trăm máy bay trực thăng, hơn một nghìn chiếc xe hơi, còn cả hàng chục nghìn người đi theo.

Cảnh tượng xuất hành như vậy cũng chỉ có đại thống soái vinh hiển trở về từ biên giới vào sáu năm trước mới có được.

Mà ở trong chiến khu tỉnh, nếu như còn tỏ ra khoa trương như vậy thì rõ ràng là có ý khiêu khích.

“Tổng tư lệnh Viên, tôi muốn gặp đại thống soái!”, Mục Thịnh Uy vào thẳng luôn vấn đề.

“Muốn gặp đại thống soái sao?”, thân phận của Mục Thịnh Uy dù gì cũng tương đối hiển hách, Viên Duy Nhất không dám sơ suất, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Gia chủ Mục, tôi cần phải xin ý kiến của đại thống soái!”
“Làm phiền tổng tư lệnh Viên rồi”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói.

Viên Duy Nhất đi ra khỏi phòng tiếp khách, gọi một cuộc điện thoại cho Mục Hàn.

“Bố con Mục Thịnh Uy muốn gặp tôi ư?”, khoé miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.

Nếu như vào lúc này, bản thân đi gặp bố con Mục Thịnh Uy với thân phận đại thống soái thì không biết bọn họ sẽ có cảm tưởng thế nào nữa?
Vốn dĩ Mục Hàn không muốn công khai thân phận của mình sớm như vậy, thế nhưng hai bố con Mục Thịnh Uy hùng hổ doạ người, thậm chí còn chủ động đến tỉnh, lên mặt bắt nạt người khác, tạo cho mấy người Lâm Nhã Hiên áp lực tâm lý rất lớn..