ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 787: Nổi Nhục Của Đàn Ông Hoa Hạ





Phương Viên lập tức nhìn về phía Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên khẽ thở dài, nói: “Anh ấy là Mục Hàn!”
Nghe xong lời này của Lâm Nhã Hiên, Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ một người đã mất tích nửa năm lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.

“Thì ra hắn chính là Mục Hàn!”, lúc này, nắm đấm đã buông lỏng của Lâm Đại Tiêu lại nắm chặt lại, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Tên này được coi là nỗi nhục nhã của đàn ông Hoa Hạ, hắn còn mặt mũi để quay về sao?” “Thì ra tên nhát gan này trông như này”, Ngụy Tấn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Mục Hàn, giễu cợt nói: “Không ngại bỏ rơi người vợ đang mang thai của mình chỉ để bảo toàn tính mạng, thậm chí ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần”.

“Nhã Hiên à, em thật đáng thương khi phải gả cho một tên chuột nhắt, ngày nào cũng bị mọi người đuổi đánh như anh ta”.

“Anh, cậu chủ Ngụy, mọi người đừng ăn nói khó nghe như vậy!”, nhìn thấy bộ dạng này của Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cảm thấy hơi chua xót: “Không phải anh ấy không cần chúng tôi, chẳng phải anh ấy đã quay về tìm chúng tôi rồi sao?”

“Lời của bọn anh khó nghe ư?”, Lâm Đại Tiêu khịt mũi, tức giận nói: “Nghe anh nói này, em không nghĩ xem hắn đã làm ra chuyện tốt gì sao?”
Thấy Lâm Nhã Hiên không nói gì, Lâm Đại Tiêu nói tiếp: “Được thôi, nếu em đã nói hắn không bỏ rơi em, vậy thì anh hỏi em, lúc em lên máy bay chờ sinh, hắn có trở về không?”
Lâm Nhã Hiên lắc đầu.

“Lúc một mình em đem theo đứa con thơ đến nhà họ Mục ở thủ đô, thay hắn thực hiện vụ cá cược một năm, hắn có trở về không?”
Lâm Đại Tiêu tiếp tục hỏi.

Lâm Nhã Hiên vẫn lắc đầu.

“Thua cược, lúc em và Sở Vân Lệ sắp bị nhà họ Mục xử chết, hắn có trở về không?”
Lâm Đại Tiêu vô cùng tức giận, hỏi liên tiếp ba câu.

Khiến Lâm Nhã Hiên cứng họng.

“Những chuyện tiếp theo không cần anh nói thêm nữa nhỉ?”, lúc này, Lâm Đại Tiêu đi đến trước mặt Mục Hàn, đưa ngón tay lên ấn vào ngực Mục Hàn, nói: “Cậu tự hỏi mình xem, lẽ nào không phải vì cậu thấy mọi chuyện đã được giải quyết, nguy hiểm đã qua đi cho nên cậu mới xuất hiện sao?”
“Tôi!”, Mục Hàn nhất thời không nói nên lời.

Đây là logic gì vậy?
Mục Hàn chưa kịp mở miệng, Lâm Đại Tiêu đã nói tiếp: “Hơn nữa, chắc cậu cũng biết, Nhã Hiên đã trở thành con gái nuôi của nhà họ Lâm ở thủ đô chúng tôi rồi, với xuất thân từ thế gia hạng ba Hoa Hạ, cộng thêm việc Nhã Hiên đang ngày càng có danh tiếng trong giới kinh doanh, cho nên cậu mới lập tức trở về, muốn ăn bám Nhã Hiên đúng không?”
“Không phải!”, Mục Hàn lập tức phản bác.

Chỉ là một thế gia hạng ba Hoa Hạ, Mục Hàn vốn chẳng hề quan tâm.

Còn chút thành tích trong giới kinh doanh của Lâm Nhã Hiên, so với người bình thường thì quả thực là rất xuất sắc, nhưng so với nhà họ Lâm ở thủ đô thì còn kém rất nhiều.


Hơn nữa, Mục Hàn còn không hề coi trọng nhà họ Mục ở thủ đô, thế gia số một Hoa Hạ.

“Những lời nói trái với lòng mình này mà cậu cũng nói ra được sao?”, Lâm Đại Tiêu chế nhạo: “Thật không đáng mặt đàn ông!”
Nghe Lâm Đại Tiêu nói vậy, Lâm Nhã Hiên thật sự không còn cách nào để giải thích giúp Mục Hàn được nữa.

Dù sao thì hành động của Mục Hàn quả thật là giống như lời Lâm Đại Tiêu nói, lúc đối mặt với nguy hiểm, anh trốn đi một mình.

Còn lúc nguy hiểm qua đi, lại lập tức xuất hiện.

Ngay cả Phương Viên cũng cảm thấy phân tích của Lâm Đại Tiêu có lý.

“Mục Hàn, mặc dù anh là ông chủ của tôi, những quyết định của anh đối với tập đoàn Phi Long trước đây quả thực khiến tôi kinh ngạc, nhưng bây giờ tôi thật sự rất thất vọng về anh”.

Phương Viên bất mãn nói: “Cho dù anh có chuyện lớn phải rời đi thì ít nhất trước khi đi cũng phải nói trước với Nhã Hiên một tiếng, để Nhã Hiên có thể yên tâm chứ!”
“Thế nhưng anh lại lặng lẽ ra đi”.

“Bây giờ lại trở về vào thời điểm nhạy cảm này, thật khó để đảm bảo rằng mọi người không nghi ngờ ý đồ của anh!”
“Cô Phương nói đúng!”, Lâm Đại Tiêu vô cùng tán thành ý của Phương Viên, quay sang nhìn Lâm Nhã Hiên vẫn còn đang do dự, nói: “Nhã Hiên à, đã là lúc nào rồi mà em còn bênh vực tên này chứ?”
“Bây giờ hắn trở về rồi, nhưng trở về là để tận hưởng thành quả lao động của em”.

“Vì vậy, em phải đoạn tuyệt quan hệ với gã đàn ông này đi, cứ coi như hắn đã bị nhà họ Mục ở thủ đô giết chết rồi”.

“Đúng vậy!”, Phương Viên gật đầu: “Nhã Hiên, mặc dù mình đã từng rất ủng hộ hai người ở bên nhau, nhưng hôm nay, mình đồng ý với ý kiến của anh cậu!”

“Loại đàn ông không có trách nhiệm này, cậu còn cần anh ta làm gì chứ?”
Nghe người này nói một câu, người kia nói một câu, Lâm Nhã Hiên cảm thấy hơi rối bời.

Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy Mục Hàn, trong lòng Lâm Nhã Hiên cảm thấy vui vẻ.

Nhưng khi nghĩ lại lời của Lâm Đại Tiêu và Phương Viên thì Lâm Nhã Hiên lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát rồi nói với Mục Hàn: “Mục Hàn, em muốn nghe anh giải thích”.

“Tôi thật sự không bỏ rơi vợ và mẹ mình!”, Mục Hàn nghe vậy, cảm thấy hơi sốt ruột: “Tôi có thể thề với mọi người, tôi thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ”.

“Nếu tôi thật sự bỏ chạy rồi, thì tôi hoàn toàn không cần quay về nữa”.

“Tôi thấy lời thề này của anh cũng giống thật đấy”, lúc này, Ngụy Tần lại tỏ vẻ người tốt, nói: “Tôi thấy hay là cô Lâm cho anh ta một cơ hội, để anh ta giải thích đi, xem thử nửa năm nay rốt cuộc anh ta đã làm gì”.

“Cho dù trước đây anh ta có nỗi khổ nào đó thì bây giờ cũng đã có thể trở về rồi, điều này có nghĩa là nỗi khổ đã được giải quyết, nên có thể công khai rồi, có đúng không?”
Lâm Nhã Hiên gật đầu, cảm thấy Ngụy Tần nói rất có lý.