Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 19: Không cam tâm



"Dư Liễm? Anh…" Thời Dụ Miên trợn tròn mắt nhìn người vừa bước vào phòng. Lời nói thốt ra khỏi miệng bỗng trở lên cứng đờ.

"Anh không thấy gì hết! Ai bảo em vội như vậy làm gì, đến cửa còn không khóa kỹ!"

Dư Liễm định nói "anh đẩy nhẹ một chút là vào được rồi, hấp tấp vậy sao làm nên cơm cháo gì chứ?" nhưng suy nghĩ lại vẫn nên chưa cho cô chút thể diện.

Lúc ở quán bar một phục vụ đã lén nói cho anh về hành động mờ ám của Thời Dụ Miên. Cô giả vờ đi lấy thêm rượu nhưng lại ngấm ngầm bỏ thuốc mê vào ly. Cũng may anh là chủ của quán bar này, phục vụ thấy Lâm Duệ hay đi cùng với anh nên báo trước.

Dư Liễm tặc lưỡi liếc nhìn Lâm Duệ vẫn chưa hiểu chuyện gì bên cạnh, đột nhiên dâng lên chút cảm khái. Đàn ông khác phải lừa phụ nữ lên giường, tên bạn chó má này của anh lại được người ta dâng tận miệng.

Anh ta định đi theo đến đây, nếu đến bước đường cùng sẽ ra tay ứng cứu. Nhưng không thể ngờ Lâm Duệ thà làm bản thân bị thương cũng muốn vì Tri Vãn mà thủ thân như ngọc.

"Miên Miên giao cho cậu, tôi về trước đây!" Lâm Duệ đã chỉnh trang xong quần áo trên người. Anh lại trở về bộ dạng chính nhân quân tử như lúc trước.

Thời Dụ Miên gần như gào lên tức thì: "Anh không được đi! Em không cho anh đi!

Cô ta gào khóc như điên dại, không quan tâm ở trước mặt còn Dư Liễm chạy đến ôm lấy chân Lâm Duệ. Ti tiện như vậy, hèn mọn như vậy, vẫn chẳng đủ níu kéo được anh sao?

"Miên Miên! Tôi không muốn tức giận với em." Lâm Duệ thở hắt ra, khuôn mặt anh tuấn đanh lại. Thời khắc này anh đã phải nhẫn nhịn đến mức nào mới có thể không động tay chân với Thời Dụ Miên.

"Tôi với em là không thể, không cần biết có Tri Vãn hay không, giữa hai chúng ta là không thể nào." Anh từ tốn lên tiếng, thân người cúi xuống gỡ tay cô ra.

Hai người quen biết nhau được gần 8 năm khi anh du học ở bên Mỹ. Cô là con gái của bạn của dì ruột anh, Khương Vy rất thích cô, thường xuyên để hai người gặp mặt. Trong ấn tượng của anh, Thời Dụ Miên là một cô gái kiêu ngạo luôn ngẩng cao đầu. Ở cô gái ấy toát ra thần thái mà ít ai có được. Nhưng hơn tất cả hảo cảm tốt đẹp mà anh dành cho cô chỉ ở mức bạn bè.

Anh không phải là không biết Thời Dụ Miên có ý với mình. Cô đã rất nhiều lần từ ngấm ngầm đến công khai thể hiện điều đó. Chỉ có điều anh không nghĩ cô chấp mê bất ngộ đến mức này.

Dư Liễm trông thấy Lâm Duệ phải khó xử cũng không đành lòng, anh tiến đến tách Thời Dụ Miên ra rồi kéo cô vào lòng mình. Anh nói gần như gầm lên: "Thời Dụ Miên! Em điên rồi! Trước kia em không có như vậy!"

"Đúng, là em điên đấy! Nếu có điên thì cũng là Lâm Duệ bức em!"

"Em hà cớ gì phải như vậy! Như trước kia không phải tốt hơn sao, ba chúng ta vẫn là anh em tốt. Lâm Duệ cũng chưa từng bạc đãi em mà!" Dư Liễm lắc đầu bất lực, sớm biết cô cố chấp đến mức này đã sớm từ lúc ở quán bar ngăn cản.

Anh em tốt? Bạn bè?

Thời Dụ Miên mỉm cười tự giễu. Cô ta chưa bao giờ muốn làm anh em tốt của Lâm Duệ cả. Ở bên anh, hưởng thụ sự đối xử tốt của anh, nhưng chưa một lần có được anh. Điều này đối với cô ta mới là sự giày vò.

Thời Dụ Miên không cảm tâm, cô ta nhìn bóng lưng Lâm Duệ đã ra đến cửa, cả người như đột nhiên tỉnh ra.

"Duệ! Em hỏi anh…"

Lâm Duệ dừng bước quay lưng về phía cô ta. Anh giữ im lặng ý bảo cô tiếp tục nói.

Thời Dụ Miên mím chặt môi nén tiếng nấc nghẹn vào trong lòng. Cô ta lưu luyến nhìn bóng dáng anh in hằn trên đất, đôi bàn tay thoát ra khỏi Dư Liễm. Cô ta đưa tay chạm vào bóng anh trên đất, nhưng làm thế nào cũng không thể nắm được.

"Em muốn biết…" Thời Dụ Miên lên tiếng, giọng nói ngắt quãng, run run, "Nếu không có Tri Vãn, anh có thích em không?"

Lâm Duệ suy nghĩ hồi lâu, anh đột nhiên nghĩ tới Tri Vãn. Nếu không có cô anh có thích Thời Dụ Miên không? Chắc chắn là không rồi.

"Không liên quan đến Tri Vãn, tôi đã nói rồi, cho dù có cô ấy hay không, giữa chúng ta là không thể!"

"Haha… Lâm Duệ! Người khác nói anh bạc tình, ban đầu em còn không tin. Giờ coi như được mở mang tầm mắt." Thời Dụ Miên bật cười chua xót, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Ngay cả đến lúc này anh cũng không thể lừa dối cô sao?

Cô ta buông tay rồi! Thật sự buông tay rồi. Nhưng tại sao đến một câu lừa dối dễ nghe anh cũng không cho cô được toại nguyện.

"Xin lỗi, Miên Miên! Tôi không muốn nói dối em."

"Em hiểu rồi!" Thời Dụ Miên miễn cưỡng gật đầu, cô ta lau nước mắt đứng dậy, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc áo khoác của Lâm Duệ, ánh mắt nhìn anh thâm sâu hơn bao giờ hết, "Vậy… anh yêu cô ấy, đúng không?"