Điên Cuồng Chiếm Hữu

Chương 41: Rời đi



Sáng hôm sau, Tri Vãn thức dậy từ sớm, cô nhìn ngắm Lâm Duệ một lúc, hơi không đành lòng đặt lên môi anh nụ hôn.

Cô trở về căn nhà trước kia thu dọn đồ đạc, kể từ khi vào đại học, cô rất ít khi về lại đây. Nghe nói đây là căn nhà mẹ Lâm Duệ để lại cho anh, đây cũng là nơi chứng kiến những ngày tháng tốt đẹp của hai người.

Tri Vãn thu dọn quần áo cho vào vali, hết thảy những món đồ Lâm Duệ tặng cô đều bỏ lại. Nhưng lúc sờ đến sợi dây chuyền ở cổ, Tri Vãn có chút không đành lòng.

Đây là món quà anh tặng cô vào đúng sinh nhật lần thứ 18, chiếc dây chuyền có khắc tên cô. Tri Vãn trân trọng nó nên chưa từng tháo xuống, nhưng giờ đây cô chuẩn bị làm việc mà biết rõ nó đau đớn đến thế nào.

Nước mắt không cầm được cứ thế lăn xuống gò má, Tri Vãn bỏ sợi dây chuyền vào trong hộp trang sức rồi đóng nắp lại.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tri Vãn kéo theo vali ra khỏi cửa. Dì Viên - người giúp việc lâu năm trông thấy cô liền vui vẻ chạy ra, nhìn những thứ cô cầm trên tay mà không khỏi ngơ ngác.

"Vãn tiểu thư, cô đã về rồi à?"

"Vâng!"

"Thiếu gia không đi cùng cô sao?" Dì Viên nhìn trước ngó sau cũng không thấy Lâm Duệ, bấy giờ mới xác định là cô đi một mình.

Tri Vãn nhìn từng cảnh vật quen thuộc nơi đây cũng có chút không nỡ. Cô đã ở đây 6 năm, ít nhiều cũng có chút kỷ niệm, mà kỷ niệm của cô đều xoay quanh một người duy nhất là Lâm Duệ.

Cô nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt mình, dì Viên đã làm ở đây từ hồi mẹ Lâm Duệ còn sống, sau này nhất quyết không đi theo Lâm phu nhân. Cha Lâm Duệ vì niệm tình cũ, cảm thấy có lỗi với mẹ Lâm Duệ nên đồng ý cho bà chăm sóc anh.

Từ khi Tri Vãn chuyển đến, bà đối xử rất tốt với cô. Không như hầu hết người làm nhìn cô bằng ánh mắt hằn học, coi thường, bà vẫn coi cô là người của Lâm Duệ.

Khoé mắt Tri Vãn hơi cay, cô ôm chầm lấy dì Viên nói khẽ: "Dì nhất định phải chăm sóc tốt cho Lâm Duệ, con thật sự, thật sự rất yêu anh ấy."

Nước mắt mặn chát không kìm được thi nhau lăn xuống, bỏng rát, lại ấm nóng. Dì Viên trông thấy vậy, liền ngờ ngợ có chuyện chẳng lành: "Vãn tiểu thư không sao chứ? Cô với thiếu gia có hiểu lầm gì sao?"

"Không có đâu dì! Con với anh ấy có chuyện gì được chứ?" Tri Vãn lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Cô đã đổi từ "chúng con" thành "con và anh ấy", ý nghĩa tách biệt như vậy thật khiến người nghe đau lòng.

"Hai đứa vẫn bình thường là tốt rồi, tốt lắm rồi!"

"Không còn sớm nữa, con chuẩn bị trở lại ký túc xá đây dì!"

"Để tôi bảo lái xe xách đồ hộ tiểu thư."

Tri Vãn xua tay, chuyện này tốt nhất không nên kinh động đến nhiều người biết.

Dù sao, cô cũng sắp rời khỏi đây rồi.

Tri Vãn kéo theo túi hành lý to đùng, gọi một chiếc xe rồi đi lên. Cô ngoái nhìn lại từ đằng sau, căn biệt thự rộng lớn dần khuất bóng.

Tri Vãn gạt nước mắt nhấc điện thoại trong túi lên gọi cho một người. Khi đầu dây bên kia bắt máy, cô bình thản lên tiếng: "Giáo sư Hàn, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn ra nước ngoài học tập."

__________________________________

Khi Lâm Duệ thức giấc đã là 9 giờ sáng, anh hơi đau đầu ngồi dậy, hai tay quờ sang bên cạnh muốn tìm kiếm thân ảnh Tri Vãn.

Chỗ nằm bên cạnh đã sớm không còn hơi ấm, Lâm Duệ giật mình ngồi bật dậy. Anh chạy vào phòng tắm, phòng thay đồ, ban công nhưng cũng không thấy cô. Nỗi sợ hoàn toàn xâm chiếm tâm trí anh, chưa bao giờ anh thức giấc mà Tri Vãn không có bên cạnh như lúc này.

"Vãn Vãn…!" Anh gọi thật to tên cô nhưng thứ đáp lại ánh chỉ là khoảng không trống vắng đến rợn người.

Tri Vãn không có ở đây.

"Vãn Vãn, ra đây đi, đừng chơi trốn tìm nữa!"

Giọng nói Lâm Duệ có chút cáu bẳn, anh liên tục gọi vào điện thoại cô nhưng không ai bắt máy. Anh tức giận đạp đổ chiếc bàn bên cạnh để hả nỗi khó chịu trong lòng.

Con mẹ nó Tri Vãn, em dám không nghe điện thoại của tôi!

Lâm Duệ nghiến răng mất kiên nhẫn gọi cho Tiểu Tùng: "Cậu có thấy Tri Vãn ở đâu không?

"Vãn tiểu thư? Đã hơn hai ngày rồi tôi chưa gặp cô ấy thưa Lâm tổng!"

"Lập tức tra cho tôi Tri Vãn đang ở đâu, mẹ nó cô ấy muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với ông đây. Lần trước không phải chỉ cần dỗ dành chút là được sao, lần này lại ương bướng tới như vậy."

Tiểu Tùng ở đầu dây bên kia nhất thời cảm thấy đầu óc mụ mị, anh không biết giữa hai người họ có chuyện gì khiến Lâm Duệ mới sáng sớm đã tức giận như vậy. Thân là trợ lý chỉ có thể gánh nỗi trút giận này của anh.

Lâm Duệ đã thay sang quần áo chỉn chu, anh đi đi lại lại trong phòng tức giận nhìn chằm chằm điện thoại. Đã lâu như vậy rồi cô vẫn chưa gọi lại cho anh.

Nhóc con đang muốn cùng anh chơi trốn tìm sao? Cô trốn anh tìm? Lâm Duệ bật cười trước sự trẻ con của cô, anh không có thời gian để chơi cùng cô cái trò nhàm chán như vậy.

Anh lại nhấc điện thoại ra gọi cho Tiểu Tùng, sắc mặt đã dịu hơn đôi chút:"Không cần tra nữa, cô ấy muốn đi đâu thì đi, chờ khi chơi chán rồi sẽ phải quay lại thôi."

Ném điện thoại lên trên bàn, Lâm Duệ nhấc chân đi vào phòng tắm thay đồ. Hôm nay anh có cuộc họp vào lúc 10h ở công ty, anh không có hơi sức lo cho Tri Vãn.

Cô muốn đi đâu thì đi, anh không quản!