Lâm Duệ theo Tề Vận lên phòng ký túc xá, tại đây anh được nghe kể về chuyện của cô bao gồm cả tin đồn ác ý. Anh không thể ngờ chỉ mấy ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà Tri Vãn thà chịu đựng một mình cũng không muốn để anh biết.
"Hôm đó cậu ấy rất thê thảm, nếu không phải em và học trưởng Phó đến kịp chắc cậu ấy đã bị đám người kia hủy dung rồi." Tề Vận cúi thấp đầu nói khẽ.
Lâm Duệ như chết lặng lắng nghe sự thật. Sao hắn lại không để ý chứ? Tâm trạng Tri Vãn hôm đó xấu như vậy nhưng người ngày ngày ở cạnh cô là hắn lại chẳng biết gì.
"Có biết đám người đấy là ai không?"
Tề Vận lắc đầu: "Học trưởng Phó đã tìm người điều tra nhưng trước mắt không có manh mối gì, đoạn đường đó lại tối, còn không có camera."
Lâm Duệ im lặng trầm ngâm suy nghĩ, quai hàm anh siết lại, bàn tay nắm chặt vào nhau, khớp xương kêu lên răng rắc. Nhìn dáng vẻ đều biết anh tức giận đến mức nào.
"Vây anh có biết Tri Vãn đi đâu không, cậu ấy đã mấy ngày rồi không tới trường."
Lâm Duệ gượng cười đánh phải nói dối: "Em ấy cãi nhau với người nhà, cũng không thấy đến tìm tôi."
Nghe vậy Tề Vận lập tức ỉu xìu, cô tiễn Lâm Duệ ra về mà lòng thấp thỏm lo lắng cho Tri Vãn.
Ra khỏi cổng trường học, Lâm Duệ đứng thẫn thờ một lúc lâu. Anh không hiểu giữa hai người rốt cuộc có hiểu lầm gì mà cô nói đi là đi, cũng không thèm cho anh một lời giải thích.
Nếu cô có bất mãn gì với anh có thể trực tiếp nói ra, anh nhất định sẽ sửa, nhưng Lâm Duệ không thể chịu được việc cô sẽ bỏ đi như thế này.
Lâm Duệ nở nụ cười chua xót, còn nhớ cô chính là người chủ động nói thích hắn, nhưng rồi người chủ động rời đi cũng là cô.
Hôm đó là sinh nhật tuổi 18 của Tri Vãn, cô gái nhỏ vô cùng háo hức chuẩn bị mọi thứ thật chỉn chu. Lâm Duệ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô chỉ cười nhẹ.
"Vui vậy sao?" Anh mỉm cười xoa đầu cô.
"Vui lắm! Sinh nhật năm nay của em có nhà, có anh, có dì Viên nữa, mọi người đều là người nhà của em." Cô gái nhỏ nhảy cẫng lên sà vào lòng hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là niềm hạnh phúc vô bờ.
"Vậy phải làm long trọng một chút, mời tất cả các bạn của em đến đây đi!"
Tri Vãn lập tức lắc đầu: "Không cần đâu, em có anh là được rồi."
Lâm Duệ theo thói quen nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô gái nhỏ ngượng ngùng dựa vào hắn, hai tay đưa ra muốn ôm nhưng lại thôi.
"Lâm Duệ." Tri Vãn nhẹ nhàng gọi tên hắn, đôi mắt cô sáng như những vì sao, "Em tròn 18 tuổi rồi!"
"Ừm, tôi biết!"
"Thế nên…" Cô ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, "Tối nay em có chuyện muốn nói với anh."
"Việc gì mà phải đợi đến tối vậy?" Lâm Duệ bật cười, trong giọng nói đều là sự mờ ám.
"Chút nữa anh sẽ biết thôi!"
Tri Vãn thẹn thùng đẩy anh ra rồi chạy đi, anh nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ khẽ mỉm cười.
Tối hôm đó cũng là lần đầu tiên Tri Vãn trang điểm trước mặt anh, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, trong sáng như một thiên thần. Lâm Duệ nhìn đến ngẩn ngơ, anh không ngờ cô nhóc mình mang về mấy năm trước đã xinh đẹp như này.
"Đẹp không?" Cô nâng váy xoay một vòng trước mặt anh.
Lâm Duệ nhìn ngắm mãi không chán, anh kéo tay cô nhẹ nhàng ôm vào lòng: "Rất đẹp!"
Tri Vãn có vẻ rất gửi, cô liên tục mỉm cười không ngớt, một lát sau cảm nhận được sự mát lạnh ở gáy, cô quấy đầu sang nhìn anh đầy bất ngờ.
"Cái này…?
"Có thích không?"
Tri Vãn đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, khoé mắt phiếm lệ ủng hồng: "Thích, thích lắm!'
"Nhưng lần sau anh không cần phung phí như vậy đâu, em…"
Lâm Duệ nhéo đầu mũi cô đầy sủng nịnh: "Nhóc con ngốc, đây là quà sinh nhật 18 tuổi của em, nó không giống những thứ kìa."
Tri Vãn có vẻ như đã hiểu những lời anh nói, cô say mê ngắm nghía sợi dây chuyền, từng cử chỉ đều thể hiện sự trân quý.
Lâm Duệ không hề biết, cô đã đeo sợi dây chuyền ấy suốt bao năm, lúc quyết định buông tây phải khó khăn thế giới mới kìm lòng được tháo xuống.
Hạnh phúc ngắn ngủi này là cô trộm mà có được, giờ cũng tới lúc nên trả lại rồi.
Lâm Duệ nhìn cô cười vui vẻ, hơi cúi thấp đầu xuống: "Vậy chuyện em muốn nói với tôi, giờ đã nói được chưa?"
Cô gái ngượng ngùng không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tri Vãn hơi kiễng chân nắm lấy cổ áo Lâm Duệ, thành kính đặt lên môi anh một nụ hôn.
Nụ hôn đầu của thiếu nữ.
Lâm Duệ ngơ ngác không tin những gì cô đang làm, anh để mặc cho cô hôn mình, nụ hôn vụng dại không có dục vọng, chỉ đơn giản để bày tỏ tâm tình.
"Em thích anh, Lâm Duệ!"
Giọng cô rất nhỏ nhưng anh đều nghe rõ từng câu, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh ngập tràn kỳ vọng.
"Em thích anh từ rất lâu rồi, không phải tình cảm giữa anh trai và em gái, là em to gan lớn mật thích anh. Em không hy vọng gì nhiều hết, anh đáp lại em cũng được, lạnh nhạt với em cũng không sao, chỉ biết rằng những năm tháng sau này em không muốn anh một mình đối mặt."