Trì Dữu thật lòng muốn xoa bóp mắt cá chân cho Bạch Lộ Châu, nhưng rõ ràng Bạch Lộ Châu sẽ không dễ dàng đồng ý với sự tiếp xúc thân mật như vậy.
Thế nên, chỉ nói dăm ba câu, chủ đề này cũng nhanh chóng bị bỏ qua.
Bạch Lộ Châu tỏ vẻ không muốn trò chuyện thêm với Trì Dữu, bưng bộ dụng cụ dọn dẹp đã được xếp vào chậu và chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cô giữ vẻ mặt bình thường, nói: "Có chuyện gì thì cứ đến gõ cửa, phòng của tôi vẫn ở chỗ cũ."
Trì Dữu gật đầu một cái: "Dạ."
Bạch Lộ Châu quay đầu bước ra phía cửa.
Trì Dữu lại lên tiếng: "Cô ơi, nghỉ sớm một chút nhé."
"Ừ." Bạch Lộ Châu không quay lại, lạnh lùng đáp một tiếng.
Sau khi Bạch Lộ Châu rời khỏi, Trì Dữu mới có tâm trí quay qua quay lại, cẩn thận quan sát phòng khách này.
Căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc giường gỗ chạm khắc cổ và một bộ bàn ghế gỗ hồng mộc. Ở góc tường, một tủ gỗ lớn đứng lặng lẽ, lạnh lùng nằm trong góc khuất thiếu ánh sáng.
Trên trần nhà là loại đèn sợi đốt cũ kỹ, chụp đèn bằng sứ tráng men, có thể nhìn rõ bóng đèn tròn lộ ra ngoài. Bóng đèn được Bạch Lộ Châu lau chùi rất kỹ, trong suốt như không tồn tại, chỉ còn một đường viền mờ nhạt.
Ở đây gần như chẳng thấy dấu vết của hiện đại hóa, mọi thứ dường như vẫn còn ngâm mình trong sa mạc thời gian của thế kỷ trước.
Bên ngoài, cơn mưa lớn bắt đầu rơi, cửa sổ gỗ bị gió thổi kêu kẽo kẹt, đồ đạc cũng toát ra mùi gỗ ẩm, một mùi hương nồng nàn, đậm đặc, quẩn quanh mãi không tan.
Sau khi rửa mặt chải tóc xong, Trì Dữu cởi chiếc quần yếm, chỉ mặc áo thun trắng và chiếc quần đùi nhỏ, rồi chui vào chăn.
Chăn khô ráo ấm áp, lớp bông bên trong có lẽ là loại bông mới được bà nội vừa khâu lại, mềm mại và dễ chịu vô cùng.
Ngoài cửa sổ bắt đầu có tiếng sấm.
Rầm rầm.
Xẹt —— Bùm.
Cùng với tiếng sấm và tia chớp, bóng đèn bắt đầu nhấp nháy không ổn định, phát ra những tiếng xì xì lách tách. Xung quanh chớp tắt sáng tối một cách chớp nhoáng.
Trì Dữu lập tức xuống giường để tắt đèn.
Nhưng nàng còn chưa kịp đi đến công tắc, bóng đèn đã phát ra một tiếng "bụp" rồi tắt hẳn.
"Ủa..."
Nàng gãi gãi đầu, đứng yên trong bóng tối một lúc, suy nghĩ xem có nên đi ngủ luôn hay sửa lại cái đèn.
Ngay lúc đó, màn hình điện thoại của nàng đột nhiên sáng lên, báo có cuộc gọi đến.
Có lẽ là toàn bộ hệ thống điện gặp vấn đề, có thể là ông bà nội hoặc Bạch Lộ Châu gọi để hỏi thăm tình hình. Nhưng mà... cô giáo hình như chưa từng lưu số của nàng, ông bà cũng không thể nào biết số điện thoại của nàng mới đúng...
Vừa nghĩ vẩn vơ, Trì Dữu vừa đi đến bàn cầm điện thoại lên.
Hửm?
Là Lê Thanh?
Trì Dữu bắt máy: "Chị Lê."
Lê Thanh uể oải đáp lại: "Đã khuya thế này rồi, em còn chưa về ký túc xá, chẳng lẽ tính ngủ ngoài rồi hả?"
Trì Dữu đáp: "Hôm nay mưa lớn quá, em ở lại nhà cô giáo một đêm."
Lê Thanh cười chế nhạo: "Chà, vậy là ở nhà cô luôn rồi à? Tiến triển nhanh như tên lửa nhỉ, hơn hai năm trời không bước thêm bước nào, một đêm là đi hết?"
"Không không."
Trì Dữu vội vàng thanh minh.
"Đây là nhà ông bà cô, em ngủ một mình trong phòng khách..."
Nghe Trì Dữu giải thích rõ ràng, Lê Thanh kéo dài giọng "Ồ ——", cười mỉm rồi hỏi tiếp: "Vậy ý em là, vẫn chẳng có chút tiến triển nào cả?"
Trì Dữu thở dài: "Cũng có chút. Cô giáo lại từ chối em thẳng thừng một lần nữa. Lần này lời nói còn sắc lạnh và tổn thương hơn trước. Điều này... có được xem là tiến triển không?"
Lê Thanh hừ nhẹ.
Cô nói thêm: "Đừng suy nghĩ nhiều quá. Dạo này em cứ tập trung vào việc học đi, xong đợt này chị sẽ dẫn em đi chơi, được không?"
Trì Dữu hỏi: "Chơi gì cơ?"
Lê Thanh: "Tới lúc đó em sẽ biết."
Trì Dữu đáp lại với giọng ủ rũ: "Ừm..."
Sau khi cúp máy, tâm trạng của Trì Dữu chẳng những không khá lên, mà còn u ám hơn khi nghĩ đến Bạch Lộ Châu. Nàng mất hết buồn ngủ, nhìn vào bóng tối trước mắt, nghĩ bụng: Đằng nào cũng không ngủ được, hay là sửa lại cái đèn này vậy.
Trì Dữu đẩy cửa bước ra, đang định tìm ô thì bất chợt nhận ra rằng, lúc dọn dẹp phòng, Bạch Lộ Châu đã sớm để một chiếc ô cán dài ở ngay trước cửa cho nàng.
Nàng cúi xuống, chạm tay vào cán ô, ngẩn ngơ một lúc.
Nhấc ô lên, nàng liếc nhìn ra ngoài, trong lòng có chút nao núng trước cơn mưa giông dữ dội bên ngoài. Dù đã bung ô, nàng vẫn phải nắm chặt cán ô, bàn tay nắm đến mức trắng bệch, mới tránh được những đợt gió cuốn lá rụng thổi thẳng vào mặt.
Vội vã băng qua sân nhỏ, nàng đi đến trước cửa phòng ngủ của Bạch Lộ Châu theo ký ức, vừa định giơ tay gõ cửa.
Nhưng rồi lại suy nghĩ: Nếu cô giáo đã ngủ thì sao?
Giờ này gõ cửa, có phải là hành động phiền phức khiến người khác khó chịu không? Trong thế giới của "người bình thường", có phải đây là một trong những giới hạn cần nắm bắt?
Gió nghiêng thổi vào dưới mái hiên, cuốn theo một mớ tơ vò tâm sự.
Đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng hỏi đầy nghi nghờ từ phía sau:
"Em làm gì ở đây?"
Trì Dữu vội vàng quay lại, thấy Bạch Lộ Châu đang thu ô, rõ ràng là vừa từ đầu bên kia của sân trở về.
Bạch Lộ Châu để ô dựa vào tường xám, quét mắt nhìn Trì Dữu một cái: "Giờ này em nên ngủ rồi."
Trì Dữu vội nói: "Em... em định ngủ, nhưng tự nhiên mất điện..."
"Nhảy cầu dao rồi, tôi vừa đi bật lại." Bạch Lộ Châu đẩy cửa phòng, đứng bên cạnh bấm thử công tắc, nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng: "Hệ thống đèn cũ quá rồi, có lẽ bóng đèn bị hỏng do sét đánh, bên em chắc cũng vậy. Đêm nay cứ tạm ngủ trước, mai tôi sẽ gọi người đến sửa."
"Em biết sửa, không cần tạm bợ đâu!"
Trì Dữu vội nói.
"Chỉ cần nhà có bóng đèn mới, em có thể sửa được."
"Em biết sửa mấy thứ này sao?"
Bạch Lộ Châu quan sát cô gái trẻ trước mắt, trông chẳng khác gì một đứa trẻ con.
"Không ngờ đấy, em còn biết làm gì nữa?"
Trì Dữu nói: "Em biết làm tất cả. Em sửa được ống nước, mạch điện, thông cống và ống thoát nước, em còn giặt sạch cả quần áo dính dầu hay máu rất khó giặt, em nấu ăn cũng rất ngon, các món gia đình em học từ bà ngoại, còn các món khác thì học từ thầy dạy riêng... Diệt côn trùng, chăm sóc thú cưng, lau nhà... em đều làm được! Cô nghĩ ra việc gì em cũng biết làm hết!"
Nàng liệt kê rất nghiêm túc, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng, nhưng nhiều hơn là sự háo hức và vui vẻ, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ.
Bạch Lộ Châu dường như không tự chủ được cười nói: "Xem ra những năm qua, em thật sự đã cố gắng học cách sống như một người bình thường."
Trì Dữu gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên rồi, mỗi điều cô dạy, em đều nhớ hết."
Mọi điều sao?
... Làm sao có người nào có thể nhớ hết mọi lời người khác nói chứ.
Trì Dữu chỉ là chọn một điều cô ấy nhớ ra được lúc này và mượn cơ hội để nói thôi. Những người theo đuổi khi bày tỏ tình cảm luôn là như vậy, thích phóng đại mọi thứ, thích tô điểm sự nhợt nhạt, giả vờ lãng mạn.
Bạch Lộ Châu khẽ hạ mi, quay người đi, không đáp lại lời Trì Dữu. Chỉ nói:
"Tôi dẫn em đi lấy bóng đèn."
Hai người cùng đi dọc hành lang một đoạn ngắn, trước tiên tắt cầu dao tổng, rồi tìm được hai chiếc bóng đèn mới trong kho. Vì kho gần phòng của Bạch Lộ Châu hơn, nên họ quyết định sửa đèn ở đó trước.
Căn phòng tối om, gần như không nhìn thấy gì, nhưng bước vào lại ngửi được mùi thơm thoang thoảng của trà gỗ. Mùi hương thanh nhã, nhẹ nhàng, chỉ một hơi thở đã đủ kích thích não bộ sản sinh ra một lượng dopamine dồi dào.
"Thơm quá."
Trì Dữu hít hà, tiếng thở phì phò rõ ràng.
Do trời mưa giông, cả hai đều đã tắt điện thoại.
Trong bóng tối, Bạch Lộ Châu lần mò thắp một cây nến đặt trên bàn cạnh cửa.
Cây nến được gắn cố định trong một chiếc đĩa nhỏ, cô cầm đĩa giơ cao ánh sáng mờ ảo lên, tìm vị trí của chiếc đèn trần, rồi kéo chiếc ghế bành gỗ nặng nề đến giữa phòng.
"... Lại đây." Cô nhận thấy Trì Dữu vẫn đang thở mạnh, cau mày: "Đừng làm thế, như cún con vậy."
"À."
Trì Dữu ngay lập tức ngừng lại, ngoan ngoãn trèo lên ghế.
"Cô ơi, cô giữ em cho chắc nhé."
Bạch Lộ Châu: "Ghế này rất chắc, không cần tôi giữ."
Trì Dữu: "Nhưng em không nhìn rõ."
Bạch Lộ Châu: "Để tôi giơ cao nến lên."
Bạch Lộ Châu nhất quyết không chịu để có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể nào với Trì Dữu, như thể ranh giới này giữa họ quan trọng vô cùng. Đây là giới hạn trong cách họ đối xử với nhau, là sự bảo đảm cho mối quan hệ thầy trò không bao giờ bị phá vỡ.
Vì thế, cô chọn cách chỉ bám vào lưng ghế, tay còn lại giơ cao ngọn nến, cố gắng hết sức để ánh sáng yếu ớt bao phủ lên bóng đèn trắng.
Trì Dữu mang từ kho ra hai chiếc tua vít nhỏ, cô dùng một chiếc trước, chiếc còn lại không có chỗ để, liền tiện tay lau qua tay cầm rồi ngậm luôn trong miệng.
Ánh sáng quá yếu.
Nàng làm việc rất khó khăn. Trì Dữu vốn không cao, dù đã đứng trên ghế nhưng vẫn phải nhón chân. Ngọn nến dù giơ cao đến ngực của mình nhưng vị trí cần sửa chữa vẫn chìm trong bóng tối. Lại thêm khói từ ngọn nến khiến mắt nàng cay xè và đau nhức.
Bên ngoài, mưa xối xả như trút nước.
Mùi gỗ ẩm ướt và vị chát của lá trà trong không khí càng nồng nàn.
Đêm đã khuya, nhiệt độ vốn lạnh lẽo giờ lại càng hạ thấp hơn.
Không biết có phải vì ngọn nến trong tay hay không, nhưng Bạch Lộ Châu cảm thấy một luồng hơi ấm lan tỏa.
Tuy nhiên, cô sớm nhận ra cảm giác ấm áp này không đến từ ngọn nến. Vì cây nến được cô giơ cao, mà hơi nóng từ ngọn lửa chỉ tỏa lên phía trên, nơi chỉ có Trì Dữu là bị khói nến làm cay mắt.
Bạch Lộ Châu nhận thấy nguồn nhiệt mà cô cảm nhận đến từ cơ thể của Trì Dữu.
Không biết từ lúc nào, để cố gắng giơ ngọn nến lại gần chiếc đèn trần, cô đã đứng sát Trì Dữu như thế.
Hai người vẫn chưa có bất kỳ sự chạm vào nhau nào thực sự, nhưng khoảng cách giữa làn da của họ chỉ còn lại vài ba centimet.
Như hai đường thẳng song song, tiếp cận nhau đến mức tối đa.
Bạn biết rằng chúng sẽ không bao giờ giao nhau, và bạn cũng sẽ cố hết sức để giữ chúng đừng giao nhau.
Quá gần rồi, gần đến mức bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ, đầu óc cũng dần dần trở nên mơ hồ hỗn loạn, như thể sợ rằng những định lý toán học trên đời này sẽ bị lật đổ, rằng chân lý sẽ bị đảo ngược.
Trì Dữu ra ngoài mà quên không mặc quần yếm, trên người chỉ có một chiếc áo thun mỏng và một chiếc quần ngắn.
Bạch Lộ Châu đứng ngay bên cạnh, dưới ánh nến lờ mờ, cô thậm chí có thể nhìn xuyên qua ống tay áo ngắn để thấy chiếc áo lót vải cotton trắng tinh bên trong của Trì Dữu.
Chất vải mỏng nhẹ, dán sát vào cơ thể, xen qua mùi gỗ ẩm và trà đắng, thoang thoảng đưa đến một hương thơm ngọt ngào, thanh khiết của xà phòng từ cơ thể thiếu nữ.
Trì Dữu vẫn ngậm chiếc tua vít trong miệng, nhíu mày, chăm chú sửa bóng đèn.
Nàng không hề hay biết, vì giơ tay quá cao, chiếc áo phông đã bị kéo lên, để lộ một đoạn bụng phẳng mịn đã ướt đẫm mồ hôi.
Liệu mồ hôi đó có thể bay qua không khí và chạm vào người sao?
Bạch Lộ Châu buông tay khỏi lưng ghế, quay đầu sang chỗ khác, lặng lẽ đưa tay chạm lên trán mình.
Quả nhiên, hơi nóng ấy không phải ảo giác.
Khi tay cô hạ xuống, đầu ngón tay đã đọng lại một lớp ẩm ướt.
Trì Dữu gỡ chiếc tua vít ra khỏi miệng, khẽ "hửm?" một tiếng đầy nghi hoặc.
"Cô ơi, cô đang nghĩ gì sao?"
Bạch Lộ Châu: "..."
Trì Dữu: "Nến sắp cháy đến áo của em rồi."
Đáng ra lúc này Bạch Lộ Châu phải nói một câu "Xin lỗi" hoặc "Thật xin lỗi".
Tính cách của cô, nhất định sẽ là vậy.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô chỉ mím chặt môi, không nói một lời nào.