Các nhân viên trong nhà tang lễ rất tò mò về cô gái nhỏ mới đến làm hôm nay.
Nói là "các nhân viên" nhưng thật ra cũng chỉ có hai người, một nam một nữ, tuổi tác cũng không lớn lắm. Người nam tên là Lưu Nông, phụ trách xưởng hỏa táng. Người nữ là Dương Nhạc Hà, một nhân viên kỳ cựu của nhà tang lễ, cũng là chuyên viên nhập liệm, có tay nghề cao trong trang điểm cho người đã khuất.
Cả hai đều xuất thân từ Học viện Tang lễ, bình thường đồng nghiệp của họ cũng hầu như đều tốt nghiệp từ trường chuyên ngành này, rất ít khi gặp một thạc sĩ y khoa xuất thân từ trường đại học danh tiếng như Trì Dữu.
"Em nghĩ gì mà lại chọn công việc này vậy? Thạc sĩ y khoa trường 985, lại chọn đến nơi này?"
Lưu Nông vừa làm thủ tục nhận việc cho Trì Dữu vừa không nhịn được mà hỏi.
Dương Nhạc Hà lật qua bản sao thẻ căn cước của Trì Dữu, ngạc nhiên thốt lên:
"Em mới 22 tuổi thôi à? Trẻ vậy mà đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi sao?"
Lưu Nông và Dương Nhạc Hà liếc nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Trì Dữu.
"Có phải là thiên tài thường nghĩ khác người không? Sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió cảm thấy chán rồi, giờ muốn thử đi con đường ít người đi?"
Trì Dữu nhẹ nhàng giải thích về sở thích của mình và lý do nàng chọn ngành nghề này.
Giải thích xong xuôi, thủ tục nhận việc cũng hoàn thành. Nghe Trì Dữu kể chuyện, Lưu Nông và Dương Nhạc Hà càng nghe càng cười rạng rỡ, nhìn nàng cứ như nhìn một con gấu trúc quý hiếm, nhất là khi nghe nàng gọi một tiếng "anh Lưu", một tiếng "chị Dương", cười đến mức cả khóe mắt cũng nhăn lại.
Là người làm trong ngành tang lễ, họ chẳng hề cảm thấy sở thích đặc biệt của Trì Dữu có gì đáng sợ. Ngược lại, họ chỉ cảm thấy cô gái nhỏ đúng là hợp với công việc nhập liệm này.
"Vừa hay hôm nay có một ca đấy, thi thể đã được chuyển đến phòng hỏa táng rồi, em đi cùng bọn anh."
Lưu Nông chỉ tay về phía Dương Nhạc Hà.
"Em sẽ được chiêm ngưỡng tay nghề hóa trang điêu luyện của chị Dương."
Trì Dữu không khỏi thắc mắc: "Sắp hỏa táng rồi mà vẫn cần hóa trang sao?"
"Thi thể hiện tạm đặt ở phòng hỏa táng thôi, phải tu sửa và hóa trang đàng hoàng, để người nhà có thể nhìn mặt lần cuối, rồi mới đến nghi thức tiễn biệt và cuối cùng là hỏa táng."
Dương Nhạc Hà giải thích thêm cho Trì Dữu.
"Cho dù không có người thân đến nhìn mặt, hay là thi thể sắp được hỏa táng ngay, điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta làm tốt phần hóa trang cho người đã khuất. Giờ em cũng là một chuyên viên nhập liệm rồi, em cần biết rằng sứ mệnh của nghề này là giúp mỗi người ra đi một cách trang trọng nhất."
Ánh mắt Trì Dữu chợt sáng lên.
"Nghe thật ý nghĩa."
"Tất nhiên là rất ý nghĩa."
Lưu Nông nghiêm túc đáp.
"Không phải cái chết nào cũng yên bình như ta tưởng, có thể là tai nạn giao thông, ngã từ cao xuống, đuối nước, đủ loại hoàn cảnh khác nhau. Tình trạng của họ không giống những thầy giáo thực hành giải phẫu mà các em sinh viên y khoa từng gặp, có thể gặp trường hợp cơ thể không còn nguyên vẹn hoặc đã phân hủy nặng. Công việc của chúng ta là cố gắng tái hiện lại dáng vẻ đẹp nhất của họ khi còn sống, mang lại cho họ chút tôn nghiêm cuối cùng trước khi rời khỏi thế gian."
Nói rồi, họ bước vào phòng hỏa táng.
Lưu Nông mở cửa, để Dương Nhạc Hà và Trì Dữu vào trước.
"Có những lúc, người chúng ta giúp không chỉ là người đã khuất, mà còn là người thân của họ. Để họ thấy người đã ra đi một cách thanh thản, biết rằng người thân của mình đã được tôn trọng trong chặng đường cuối cùng. Đó là niềm an ủi lớn nhất trong một cuộc chia ly."
Lưu Nông dẫn Trì Dữu đến bên bàn làm việc, trong lúc Dương Nhạc Hà chuẩn bị dụng cụ trang điểm, giới thiệu về thi thể trước mặt.
"Cô gái 24 tuổi, tử vong do tai nạn giao thông. Mất mắt trái, xương cánh tay phải và chân phải đều bị tổn thương nghiêm trọng, hầu hết nội tạng đã không cứu được khi cấp cứu, nay đã phân hủy nặng. Để chị Dương của em hướng dẫn cách xử lý."
Dương Nhạc Hà nhìn Trì Dữu hỏi:
"Em nhìn thi thể này, có sợ không?"
"Em không sợ."
Trì Dữu nhìn vào thi thể trên bàn làm việc, lòng chỉ cảm thấy một nỗi trống trải, buồn bã.
"Em chỉ thấy tiếc... Chị ấy mới có 24 tuổi mà đã ra đi thế này. Không biết cha mẹ chị ấy... hay người yêu chị ấy sẽ ra sao..."
Dương Nhạc Hà đeo găng tay, mỉm cười nhẹ.
"Có vẻ như em thật sự rất phù hợp với nghề nhập liệm. Đúng vậy, chúng ta không cần sợ hãi, đây cũng chỉ là một vị khách hàng, chỉ là vị khách này không may làm mất một vài thứ trên cơ thể. Giống như một chú gấu bông bị hỏng, giờ chúng ta sẽ giúp chị ấy nhồi bông lại, vá lại khuy áo."
Dương Nhạc Hà cẩn thận hướng dẫn Trì Dữu, cách chọn hạt thủy tinh thay thế cho mắt, cách xử lý nội tạng đã phân hủy, và loại vật liệu nào phù hợp để tái tạo cơ thể.
Mùi ở đây không dễ chịu chút nào, dù mùi formaldehyde có nồng đến mấy cũng không thể che lấp mùi tử thi phân hủy đang bủa vây khắp nơi. Khẩu trang cũng chẳng cản nổi, mùi hương ấy dường như xâm nhập vào từng lỗ chân lông, bám lấy da thịt, và có lẽ sẽ phải mất vài ngày mới hết.
Nhưng Trì Dữu không hề để ý đến điều đó.
Nàng thực sự là người thích hợp để làm một chuyên viên nhập liệm, gan dạ, tốt bụng và không hề yếu đuối.
Trong lúc đang sửa lại thi thể, Trì Dữu không khỏi nghĩ: Nếu có một ngày nàng bị tan nát nằm ở đây, chắc hẳn linh hồn nàng cũng sẽ mong có một chuyên viên nhập liệm tận tâm giúp mình trở lại diện mạo đẹp nhất. Như vậy, người thân, bạn bè, và cả Bạch Lộ Châu nữa, khi nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Có lẽ thay vì rơi hai lít nước mắt, họ sẽ chỉ khóc một lít mà thôi.
Nàng chợt hiểu rõ ý nghĩa câu nói của Lưu Nông, rằng chuyên viên nhập liệm không chỉ giúp người đã khuất mà còn xoa dịu lòng người ở lại.
Mang theo suy nghĩ ấy, mọi khó khăn trong môi trường làm việc cũng chẳng còn ảnh hưởng đến nàng.
Nàng chỉ muốn dồn hết sức mình, trao cho người đã mất chút quan tâm cuối cùng từ nơi trần thế này.
Quá trình sửa chữa thi thể đối với Trì Dữu thực ra khá dễ học, chỉ đơn giản là thay đổi vài loại vật liệu mà trước đây cô từng sử dụng. Nhưng đến giai đoạn trang điểm cho thi thể thì Trì Dữu lại hơi khó hiểu.
Thực ra, việc trang điểm cho người đã khuất cũng không khác mấy so với trang điểm cho người sống. Cũng cần dùng chì kẻ mày, son môi, phấn nền, phấn phủ, cần dưỡng ẩm để da không bị khô, cần sự tinh tế, trang nhã.
Chỉ có điều, Trì Dữu từ trước đến giờ chưa bao giờ tự trang điểm.
Dương Nhạc Hà thấy thời gian sửa chữa kéo dài, trời cũng không còn sớm, bèn bảo Trì Dữu đi ăn trưa trước. Chiều nay cô ấy sẽ tìm một mô hình để giúp Trì Dữu luyện trang điểm.
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Trì Dữu trở lại tiền sảnh, lấy hộp cơm trưa ra.
Đang định ăn thì nhận được tin nhắn của Bạch Lộ Châu.
Bạch Lộ Châu gửi một tấm ảnh hỏi nàng đây là món gì.
Trì Dữu vừa ăn vừa nhắn lại, bảo đây là món tráng miệng, rồi cẩn thận giải thích thêm cách làm.
Nửa tiếng sau Bạch Lộ Châu mới hồi đáp, bảo đã ăn hết rồi.
Bạch Lộ Châu:【 Hôm nay ngày đầu đi làm, cảm thấy thế nào? 】
Trì Dữu:【 Rất ổn, em thích công việc này. 】
Bạch Lộ Châu:【 Thấy vui vẻ là tốt, em tan ca lúc mấy giờ? Nếu về muộn thì tôi về sớm nấu cơm. 】
Trì Dữu:【 Năm giờ tan ca, nhưng từ đây về nhà xa lắm, chắc sẽ muộn, chị cứ nấu đi. 】
Bạch Lộ Châu:【 Được rồi. 】
Trì Dữu ăn thêm vài miếng cơm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Trì Dữu:【 Chị biết trang điểm đúng không? Em nhớ hình như chị thường trang điểm nhẹ. 】
Bạch Lộ Châu:【 Đúng rồi, bình thường tôi chỉ trang điểm nhẹ thôi. 】
Trì Dữu:【 Vậy chắc chị cũng biết cách giữ ẩm, tránh bị mốc phấn đúng không? 】
Bạch Lộ Châu:【 Tất nhiên. 】
Trì Dữu:【 Tốt quá, có cô giáo hướng dẫn, em yên tâm rồi. 】
Bạch Lộ Châu:【 Lại gọi cô giáo, có gì muốn nhờ tôi giúp phải không? 】
Trì Dữu:【 Đúng vậy, gặp chút vấn đề, phải nhờ cô giáo chỉ giáo nha. 】
Một lát sau.
Bạch Lộ Châu:【 kiêu ngạo. jpg 】
Thấy sticker biểu cảm một con mèo kiêu ngạo mà Bạch Lộ Châu gửi qua, Trì Dữu thiếu chút nữa đem hết cơm trong miệng phun ra ngoài.
Trì Dữu:【 Chị chị chị, sao chị cũng biết dùng biểu cảm rồi? 】
Bạch Lộ Châu:【 Tôi là đồ cổ của thế kỷ trước chắc, dùng biểu cảm mà cũng cần học. 】
Trì Dữu:【 Haha, chỉ thấy chị gửi cái này buồn cười quá. 】
Bạch Lộ Châu:【... Buồn cười lắm à? Vậy sau này không gửi nữa. 】
Trì Dữu đặt điện thoại xuống, nhanh chóng ăn nốt phần cơm cuối cùng, rồi dọn dẹp bàn ăn, trở lại khu vực hoả táng.
Ba người bận rộn hoàn thành nốt công việc cuối cùng trong ca tại phòng hoả táng, sau đó Lưu Nông và Dương Nhạc Hà dẫn Trì Dữu đến phòng làm việc bên cạnh sảnh lớn. Lưu Nông ở một bên đang đan giấy thành hình quan tài, còn Dương Nhạc Hà thì đúng theo kế hoạch buổi sáng, dùng một mô hình để dạy Trì Dữu trang điểm.
Trì Dữu hết nhìn sang phía Lưu Nông, rồi lại quay về với công việc trang điểm của mình, hai bên học song song cùng lúc.
Đến giờ tan ca, Lưu Nông và Dương Nhạc Hà bảo Trì Dữu có thể về trước, hai người họ phải ở lại làm ca đêm. Trước khi làm ca, họ dự định sẽ tự nấu lẩu ăn, còn hỏi Trì Dữu có muốn ở lại ăn cùng không rồi về sau.
Trì Dữu nói là ở nhà đã chuẩn bị cơm rồi, liền lễ phép tạm biệt hai người.
Đến cổng nghĩa trang, Trì Dữu lấy điện thoại ra đặt xe.
Đứng đợi taxi đã nửa giờ đồng hồ.
Điện thoại cứ hiện thông báo đang tìm tài xế, thời gian trôi qua mà không thấy tài xế nào nhận đơn.
Trì Dữu ban đầu còn rất kiên nhẫn, vừa đứng vừa ngồi, nhưng khi nhìn màn hình đặt xe không có dấu hiệu nào khả quan, nàng bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã làm sai cách gọi xe không.
Vì thế, Trì Dữu quay lại nhà tang lễ, định hỏi các tiền bối.
Lưu Nông và Dương Nhạc Hà đang ăn lẩu ngon lành, thấy Trì Dữu trở về thì ngạc nhiên hỏi: "Hả, sao chưa về nữa?"
Trì Dữu: "Em mãi không gọi được xe."
"Ôi, quên nói với em!" Lưu Nông bỗng nhớ ra điều gì: "Thường thì em phải gọi xe trước hai ba tiếng, thậm chí khi em mới đến làm việc sáng sớm cũng phải bắt đầu gọi. Ở đây là nghĩa trang mà, tài xế thường không muốn nhận đơn ở đây đâu, họ cứ nghĩ là không may mắn."
Dương Nhạc Hà: "Đúng vậy, trước kia chúng ta cũng hay gọi không được xe, nên giờ tự lái xe đi. Giờ này, trời sắp tối, em càng khó gọi hơn. Hay là em ở lại ăn lẩu, đợi chúng ta tan ca rồi chở em về thành phố."
"Vậy... em sẽ nói với người nhà một tiếng."
Trì Dữu không còn cách nào khác, đành bỏ túi xuống, gửi tin nhắn cho Bạch Lộ Châu.
Đúng lúc Bạch Lộ Châu hỏi nàng khi nào về nhà, Trì Dữu liền báo cáo tình hình hiện tại với Bạch Lộ Châu, nói rằng hôm nay có thể về muộn, bảo cô cứ tự ăn cơm trước.
Bạch Lộ Châu đáp lại một câu đã biết.
Trì Dữu vừa ăn lẩu, vừa lướt điện thoại tìm quảng cáo của các trường dạy lái xe. Nàng đã định tận dụng thời gian rảnh để từ từ thi lấy bằng lái, nhưng giờ thì có vẻ như việc mua xe để đi lại là điều cấp bách.
Lưu Nông và Dương Nhạc Hà nhiệt tình gắp đồ ăn cho Trì Dữu, thấy nàng đang xem trường dạy lái xe, họ còn giới thiệu cho nàng một số trường và giáo viên dạy lái xe phù hợp, cùng chia sẻ nhiều mẹo hay khi thi lấy bằng.
Lưu Nông thậm chí còn giới thiệu cho Trì Dữu mười mấy chiếc xe mà anh cho là rất tốt, rồi thì thầm nói với nàng rằng khi làm quan tài giấy, anh cũng sẽ làm một số chiếc xe giấy mà anh thích, và sau khi ăn xong sẽ dẫn Trì Dữu đi xem.
Lẩu vốn đã ngon, ba người nói chuyện càng lâu càng thấy thú vị, nước lẩu được thêm hai lần.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể khoảng bốn, năm mươi phút, cũng có thể là một tiếng, khi Lưu Nông định thêm nước lần thứ ba thì bỗng có tiếng gõ ở cửa phòng khách.
Cốc, cốc, cốc.
Ba tiếng gõ lịch sự, không vội vã.
Lưu Nông ngẩng đầu lên: "Có lẽ là có tang sự mới tìm đến."
Trì Dữu vội vàng đứng dậy: "Em đi mở cửa."
Nàng đặt đũa xuống, chạy nhỏ đến bên cửa chính, kéo mạnh cánh cửa.
"... Bạch Lộ Châu?!"
Nàng mở to mắt, ngẩn người.
"Đáng tiếc không phải tang sự mới tìm đến."
Dưới bầu trời đen tối lạnh lẽo, mái tóc dài của Bạch Lộ Châu bị gió đêm thổi bay lên, chiếc áo khoác dài và áo sơ mi bên trong cũng bay phấp phới theo gió.
Cô tự nhiên duỗi tay ra, dùng ngón trỏ thon gọn sạch sẽ, nhẹ nhàng lau sạch lớp dầu đỏ bên khóe miệng Trì Dữu.