Với tính cách của Dương Nhạc Hà, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, cô ấy sẽ không tùy tiện làm phiền kỳ nghỉ của Trì Dữu. Hơn nữa, trong cuộc gọi vừa rồi, cô ấy không gọi nàng là "Tiểu Dữu" mà lại nghiêm túc gọi thẳng tên đầy đủ của Trì Dữu, chứng tỏ sự việc này thực sự khẩn cấp.
Trì Dữu cúp máy, không dám lơ là một giây nào, quay người kéo Bạch Lộ Châu lại, kể sơ tình hình.
Bạch Lộ Châu suy nghĩ một lúc rồi bảo Trì Dữu đi ngay đi, còn khách khứa ở nhà để cô tiếp thay.
Trì Dữu chỉ kịp thu xếp nhanh vài thứ, rồi xin lỗi các bạn rồi vội vã rời đi.
Trước khi Trì Dữu ra khỏi cửa, Lê Thanh nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Bạch Lộ Châu, liền trấn an cô là cứ đi đưa Trì Dữu đi, bọn họ ở đây không sao đâu, không cần khách sáo quá.
Lê Thanh cười cam đoan: "Tôi sẽ trông chừng hai người say xỉn này cho, yên tâm đi nhé."
Bạch Lộ Châu chân thành nói lời cảm ơn rồi tiễn Trì Dữu ra xe.
Hai người lái xe lên ngọn đồi phía nam, đến nghĩa trang, Trì Dữu bảo Bạch Lộ Châu quay về trước, lát nữa mình tự về được.
Nhìn theo bóng Trì Dữu khuất dần, Bạch Lộ Châu vẫn không yên lòng.
Cô không lập tức rời đi mà ngồi lại trong xe, muốn chờ Trì Dữu xử lý xong việc rồi cùng cô ấy về nhà.
Cô có một loại dự cảm rất xấu.
Trực giác mách bảo Bạch Lộ Châu rằng tốt nhất nên ở đây đợi thêm vài giờ nữa.
Vừa bước vào nhà tang lễ, Trì Dữu đã thấy Dương Nhạc Hà đứng chờ sẵn ở cửa.
"Xin lỗi, ban đầu không muốn làm phiền kỳ nghỉ của em, nhưng..." Vầng trán của Dương Nhạc Hà nhíu chặt.
Trì Dữu: "Không sao đâu, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Nhạc Hà quay người: "Đi theo chị."
Dương Nhạc Hà dẫn Trì Dữu đến phòng hỏa táng, rồi kéo tấm vải trắng phủ trên thi thể. Theo tình trạng của thi thể, quá trình phục hồi mới hoàn thành khoảng một phần ba, không biết vì sao lại bị bỏ dở.
"Thiếu nữ 17 tuổi, sống một mình, cảnh sát ghi nhận là tự sát bằng cách cắt cổ tay. Gia đình cũng chỉ mong mọi chuyện sớm kết thúc nên yêu cầu hỏa táng ngay, không qua quá trình điều tra tư pháp, chỉ để bọn chị đến thu dọn thi thể."
Dương Nhạc Hà ra hiệu cho Trì Dữu quan sát kỹ cánh tay và ngực của thi thể, rồi xuống phần dưới.
"Nhưng hôm nay, khi sửa chữa, chị phát hiện trên da ở mấy chỗ này có vài dấu vết rất mờ. Em cũng biết, thi thể đã phân hủy nặng, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra. Nhưng chị cũng không chắc chắn lắm, vì chuyên môn của chị chỉ là kỹ thuật phục hồi. Em là sinh viên y khoa, nhìn giúp chị xem, liệu đây có phải là..."
Lời nói đột ngột dừng lại.
"... Dấu vết bị xâm hại không."
Trì Dữu nhíu mày.
17 tuổi, tự sát, bị xâm hại.
Những từ khóa này khiến nàng nhận thức rằng đây có thể thực sự là một vụ việc nghiêm trọng.
Nàng đeo găng tay, cúi người xuống cẩn thận kiểm tra thi thể.
"Vết mờ trên ngực và cổ tay rất khó thấy, nhưng phía trong đùi có thể nhận ra một dấu răng rất nhẹ, vào thời điểm chết vẫn chưa hoàn toàn lành lại. Dựa vào hình dạng dấu răng, có đến chín mươi phần trăm khả năng đây là dấu răng của đàn ông trưởng thành."
Trì Dữu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dương Nhạc Hà.
"Lúc cô ấy qua đời, quần áo cũ của cô ấy vẫn còn được lưu giữ ở đây phải không? Sau khi chết, t*ng trùng còn để lại dấu vết trên quần áo, pháp y có thể kiểm tra được DNA. Chúng ta nên báo cảnh sát ngay, gửi toàn bộ quần áo của cô ấy, nhất là đồ lót, để kiểm tra, vẫn còn kịp."
Dương Nhạc Hà tháo găng tay, lấy điện thoại ra và bấm số 110.
Nhưng trước khi kịp gọi, cô chần chừ một chút, rồi xóa từng con số, gọi một số khác.
"Để chị báo cho gia đình cô ấy trước, bảo họ đến đây một chuyến."
Hai người quay lại sảnh đợi, chờ đợi gia đình của nạn nhân. Gần một giờ sau, người cha ruột của cô gái cuối cùng cũng xuất hiện.
Người đàn ông trung niên bước vào, vẻ mặt giận dữ, đôi má đỏ ửng, sải bước nhanh đến và gằn giọng hỏi: "Điện thoại của các cô là có ý gì? Cái gì mà bị xâm hại?"
Dương Nhạc Hà: "Trong quá trình sửa chữa, chúng tôi phát hiện ra có khả năng con gái ông đã từng bị xâm hại. Tuy nhiên, điều này cần được xác minh bởi pháp y và thông qua báo cảnh sát."
Người đàn ông trung niên cắt ngang: "Tôi nói cho cô biết, cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bậy. Nó tự tử, tự nó không ra gì nên mới cắt cổ tay mà chết, đừng có tùy tiện bôi nhọ danh dự gia đình chúng tôi!"
Dương Nhạc Hà: "Chúng tôi không có ý đó, nhưng điều này có thể liên quan đến vấn đề hình sự, tốt nhất nên..."
"Vấn đề hình sự cái gì? Cô biết báo cảnh sát sẽ gây ra chuyện lớn đến đâu không?!"
Người đàn ông trung niên ngắt lời Dương Nhạc Hà.
"Cảnh sát đã nói là tự tử rồi, nhà tang lễ các cô cứ lo hậu sự, hỏa táng cho đàng hoàng là được, lo chuyện bao đồng làm gì? Bộ chó lo chuyện mèo sao?"
Trì Dữu không nhịn được mở lời: "Chú, chẳng lẽ chú không muốn biết con gái mình đã trải qua những gì sao?"
"Tôi không quan tâm nó đã gặp phải gì, nó tự bỏ học đi làm, cũng là nó tự mình dây dưa với đàn ông. Nhà chúng tôi chịu thu nhận thi thể nó là đã quá tốt rồi. Nó chết thì chết, chúng tôi vẫn phải sống tiếp, nếu chuyện bê bối của nó mà lan truyền khắp xóm làng, chúng tôi còn biết giấu mặt vào đâu?"
Người đàn ông trung niên nhíu mày, lạnh lùng cảnh cáo Dương Nhạc Hà và Trì Dữu.
"Tôi nói cho các cô biết, tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng không cho phép ai báo cảnh sát. Các cô cứ nhận tiền công của nhà tang lễ, lo hỏa táng cho đàng hoàng là xong. Tôi không quan tâm bị xâm hại hay không, các cô cứ thu xếp chuyện lớn thành nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, tôi cũng không làm khó các cô."
Giọng Trì Dữu trở nên nghiêm nghị: "Chẳng lẽ danh dự quan trọng hơn sự thật sao?"
Nghe những lời đó, người đàn ông trung niên bật cười khẩy như thể vừa nghe một chuyện cười trần đời hiếm thấy.
"Để tôi hỏi cô, cô gái trẻ, cho dù nó có từng qua lại với đàn ông, cô có thể chắc chắn là nó bị ép buộc sao? Nếu sau cùng lật lại tất cả, tìm ra được gã đàn ông đó, rồi xác định rằng đó là hai bên tự nguyện, không hề có tội, lúc đó thì sao, cô có thấy mình khó xử không? Đúng, cô là người ngoài, có thể đường hoàng mà nói những lời nghe thật hay. Nhưng nếu chuyện bị đồn đại khắp nơi, gia đình chúng tôi bị người đời chỉ trỏ, phí tổn tinh thần đó là do cô gánh chịu à, hay là nhà tang lễ chịu giúp tôi?"
Dương Nhạc Hà nhỏ giọng nói: "Chúng ta phải tôn trọng ý kiến của gia đình."
Trì Dữu: "Nhưng mà..."
Dương Nhạc Hà ghé sát tai cô ấy.
"Nhà ông ấy còn có một cậu con trai, năm nay thi vào cấp ba, chọn trường khó lắm, nên họ rất coi trọng danh tiếng. Chúng ta cũng không thể chắc chắn điều tra ra được gì, nên thông báo đến đây là tròn trách nhiệm rồi."
Trì Dữu lại không đồng ý: "Nhưng dù chỉ một phần vạn khả năng liên quan đến vụ án hình sự, chúng ta cũng phải báo cảnh sát, để cảnh sát quyết định bản chất của vụ việc."
Dương Nhạc Hà lắc đầu: "Chúng ta chỉ là nhân viên phục vụ tang lễ, không có quyền quyết định cách xử lý."
Trì Dữu: "Trong các vụ án hình sự, bất kỳ ai cũng có quyền báo cảnh sát."
Người đàn ông trung niên nghe thấy những lời Trì Dữu nói với Dương Nhạc Hà, càng thêm kích động: "Cô rốt cuộc muốn làm gì hả? Tôi là cha ruột của nó, tôi đã nói không cần điều tra sâu nữa, cô xen vào làm gì!"
Trì Dữu dứt khoát nói hết nghi ngờ trong lòng: "Cô ấy chưa đến tuổi trưởng thành, vì sao phải ở một mình bên ngoài?"
Người đàn ông trung niên: "Liên quan gì đến cô?"
Trì Dữu: "Ông có thể nuôi con trai ông, vậy mà không nuôi nổi con gái mình? Hay là, con gái ông nghỉ học, đi làm kiếm tiền, cũng chỉ để nuôi thằng con trai của ông?"
Người đàn ông như bị lột trần tâm sự, xấu hổ giận dữ, quát lên: "Cô ——!"
Trì Dữu lấy điện thoại ra, ấn số 110.
"Ông không muốn báo cảnh sát, thì tôi báo!"
Dương Nhạc Hà cũng vội vàng: "Trì Dữu, chị không phải không phân biệt đúng sai, nhưng làm thế này sẽ dễ gây rắc rối cho nhà tang lễ lắm. Hay là mình bàn bạc lại..."
"Còn có gì phải bàn nữa sao?!"
Trì Dữu không hiểu nổi, không hiểu tại sao ba người bọn họ lại phải giằng co tại đây. Có thể trên đời không phải lúc nào cũng rõ ràng trắng đen, nhưng chuyện này thì lại rành rành là trắng với đen, đúng và sai, nên hay không nên.
Giống như nàng đã nói, dù chỉ có một phần vạn khả năng, nhưng khi một phần vạn ấy rơi vào cô bé mười bảy tuổi đó, nó đã trở thành một trăm phần trăm. Là người đưa tiễn cô bé trong hành trình cuối cùng này, nếu đến chút chân tướng và sự tôn trọng nàng cũng không thể dành cho em ấy, vậy ý nghĩa của công việc này là gì?
"Chị Dương, nếu nhà tang lễ thấy khó xử, thì sau hôm nay em sẽ tự xin nghỉ việc. Em thà đây là ngày làm việc cuối cùng của mình, nhưng hôm nay, em nhất định sẽ gọi cuộc điện thoại này!"
Người đàn ông thấy Trì Dữu thật sự sắp ấn phím gọi, hoảng hốt xông tới, đôi mắt trừng trừng giận dữ, mạnh tay đánh văng điện thoại của nàng, rồi tức tối đẩy mạnh nàng ngã về sau, mắng chửi:
"Cô bị điên rồi hả?!!!"
Trong cơn giận dữ, ông ta không khống chế được lực tay, đẩy mạnh khiến Trì Dữu ngã ngửa ra sau.
Rầm ——
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Trì Dữu ngã vào cạnh bàn, trán đập mạnh vào góc sắc nhọn, lực va chạm mạnh đến nỗi âm thanh phát ra nghe như nhịp tim ngừng đập một giây.
Đó rõ ràng là tiếng va chạm giữa những vật cứng. Xương trán của nàng xuyên qua lớp da mỏng manh, chạm vào bề mặt cứng của bàn gỗ.
Nàng nặng nề ngã xuống đất, cảm thấy đau nhức đến tận xương cốt. Một lúc lâu, mắt nàng không thể mở ra, không biết là vì mắt đã nhắm hay vì thị lực gặp vấn đề, chỉ có thể dùng hai tay gượng dậy, từ từ ngẩng đầu, chớp mắt liên tục để cố gắng làm dịu cơn chóng mặt đột ngột tràn đến.
Nàng cảm nhận rõ ràng có một dòng chất lỏng nóng hổi chảy ra từ vùng trán, theo má chảy xuống cằm.
Trì Dữu vô tình nhớ lại một đêm dài trên du thuyền, khi nàng cũng từng bị đẩy ngã xuống những mảnh sứ vỡ.
Có lẽ bây giờ, cũng không khác gì lúc đó.
Nàng vẫn là cô gái trên du thuyền, kiên trì giữ vững những gì mình cho là đúng.
Trả lại sự thật cho đúng đắn là điều đúng, thực thi công lý, minh oan cho những oan khuất cũng là điều đúng. Chỉ cần đó là điều đúng, là con đường mà Bạch Lộ Châu đã dạy bảo nàng thực hiện, thì nàng sẽ không ngại gì để hoàn thành nó.
Dương Nhạc Hà hoảng hốt, vội vã chạy tới, quỳ xuống bên cạnh, nâng Trì Dữu dậy.
"Trì Dữu! Trì Dữu! Em có sao không?!"
Là một sinh viên y khoa, Trì Dữu biết rằng cú ngã này của mình rất nghiêm trọng.
Không chỉ là vết thương ngoài da đơn giản do mảnh sứ cắt phải, mà mức độ chóng mặt và lượng máu chảy ra làm nàng hiểu rõ tình trạng hiện tại tồi tệ đến mức nào.
Nhẹ thì bị chấn động não, nặng thì có thể tổn thương dây thần kinh não, bộ não mà nàng tự hào nhất có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn mức dự kiến.
Nhưng trước khi đến bệnh viện, nàng vẫn cần phải làm một việc.
Trì Dữu nâng hàng mi dính đầy máu lên, dùng tay che kín vết thương trên trán, khó khăn lắm mới nhìn về phía Dương Nhạc Hà.
"Chị Dương, bây giờ, chúng ta có lý do để báo cảnh sát rồi phải không?"
Giọng nói run rẩy nhẹ, cùng với đôi mắt ướt át dần đỏ lên, đều chứng tỏ rằng ý thức của nàng đã không còn đủ sức để chịu đựng thêm nữa.