Lê Thanh và Trì Dữu đang trên đường đi tìm những bạn cùng phòng khác. Nhân lúc chỉ có hai người, Lê Thanh liền nói chuyện về buổi dạ vũ tối nay.
"Tiểu Dữu, buổi dạ vũ tối nay, em có muốn khiêu vũ với giáo sư Bạch không?"
"Em..."
Trì Dữu hơi do dự, rồi chớp mắt liên tục, cười như thể để che giấu cảm xúc.
"Không có đâu ạ."
"Nhưng mà, nếu không có gì thay đổi, giáo sư Bạch chỉ có thể đi cùng Tống Thất Nguyệt thôi. Dù sao họ cũng là họ hàng, mà với tính cách của giáo sư Bạch, cô ấy sẽ không đi với ai khác."
Lê Thanh thở dài.
"Nếu giáo sư Bạch mở lời, Tống Thất Nguyệt chắc chắn sẽ đồng ý, hai người họ chắc chắn sẽ thành một cặp. Chị đã hỏi Tảo Tảo và Mộ Chanh rồi, hai người họ cũng đã có người chọn rồi. Giờ biết làm sao đây? Chị chẳng biết phải đi cùng ai nữa."
"Chị Lê..."
Trì Dữu muốn nói lại thôi.
Lê Thanh cố gắng cười với Trì Dữu: "Không sao đâu, cùng lắm thì chị sẽ chọn một người lạ làm bạn nhảy. Tuy chị không quen với người mới, nhưng chỉ cần được đi chơi cùng mọi người, chị có thể chịu đựng một chút mà."
Trì Dữu: "Chị..."
Lê Thanh: "Không sao đâu, em đừng lo cho chị. Em cứ thử mời giáo sư Bạch đi, dù khả năng cô ấy đồng ý rất nhỏ, nhưng chỉ cần đó là điều em muốn làm, thì cứ làm thôi. Chị thật sự không sao, em không cần phải để tâm đến chị đâu."
Dù Lê Thanh nói như vậy, nhưng khi nghe những lời ấy, lòng Trì Dữu lại trỗi lên nhiều cảm giác áy náy.
Vốn dĩ chị Lê đã cực khổ tổ chức chuyến đi này chỉ để mừng sinh nhật cho nàng, làm sao nàng có thể để chị ấy chịu thêm ấm ức.
Từ lúc ăn cơm xong đến khi ngồi bên bàn dài trong phòng chờ, trong lòng Trì Dữu vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này.
Thực ra mà nói, nàng không phải không muốn thử mời lại Bạch Lộ Châu, lỡ đâu, lỡ đâu lần này cô giáo đồng ý thì sao?
Nhưng nàng cũng hiểu rõ khả năng này rất mong manh, mong manh đến mức dường như không đáng để nàng bỏ qua cơ hội an ủi Lê Thanh mà mạo hiểm thử. Nàng có thể bỏ qua tất cả để đánh cược cho chút ích kỷ nhỏ nhoi của mình, nhưng vì một khả năng nhỏ bé đó, để khiến trái tim của một người bạn tốt phải tổn thương, thì đó lại là điều không thể chấp nhận được.
Vậy nên, khi ánh mắt của Bạch Lộ Châu lướt qua, Trì Dữu lúng túng tránh đi.
Sau khi được rút trúng, nàng làm theo kế hoạch đã định, tiến thẳng về phía Lê Thanh và đưa ra lời mời.
"Lê sư tỷ, chị, chị... có muốn nhảy cùng em không?"
Giữa đám đông, trước bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về mình, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng, đến mức nói năng lắp bắp. Ý thức được mình đang lắp bắp, nàng lại càng xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
Thế nhưng, trong mắt những người không biết gì, dáng vẻ của nàng lại chẳng khác gì một cô gái đang e thẹn trước người mình thích.
Lê Thanh mỉm cười đồng ý, và rồi mọi người bắt đầu rộn ràng trêu chọc.
"Mau đi đi, hai người! Ái chà ~ còn ngại ngùng nhìn nhau làm gì nữa!"
"Nhanh lên, nhanh lên, những người khác chắc đã đến phòng khiêu vũ rồi, hai người phải mau lên để theo kịp!"
"Nhìn kìa, làm cô bé này xấu hổ quá rồi! Đừng để người ta phải chờ nữa!"
"Ê, nghe thấy không? Cô ấy gọi cô ấy là sư tỷ đó, cùng môn phái nha, tình cảm này đúng là... tsk tsk..."
Lê Thanh đứng dậy trước, nắm lấy cổ tay Trì Dữu, kéo nàng đi ra cửa.
Mọi người xung quanh lại cười lớn khi thấy cảnh đó.
Hướng dẫn viên đi tới bên cạnh người tiếp theo, cô gái mang danh [Kẻ Khờ], vẫn còn giữ nụ cười vương vấn trên gương mặt, nói: "Cô [Kẻ Khờ], đến lượt cô rút bài rồi."
Đối phương vẫn không có phản ứng gì.
Hướng dẫn viên: "Cô [Kẻ Khờ]?"
Bạch Lộ Châu mím chặt môi, không nói một lời, ánh mắt đăm đăm nhìn theo bóng dáng Trì Dữu và Lê Thanh đang rời đi, không hề dịch chuyển.
"Đến lượt cô rút bài rồi, cô [Kẻ Khờ]."
Hướng dẫn viên nhắc lại một lần nữa.
"..."
Bạch Lộ Châu chậm rãi thở ra, chỉ cảm thấy hơi thở của mình khẽ run lên, không thể kiểm soát được.
Cô biết lúc này mình nên nói điều gì đó, dù chỉ là một lời từ chối hời hợt, hoặc tùy tiện rút một lá bài để tiếp tục tiến trình. Nhưng môi cô mấp máy, lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nói gì đó đi...
Cô có thể nói gì đây...
Ngồi đối diện Bạch Lộ Châu là hai người phụ nữ: [The Hermit] và [Ngôi Sao], chính là những người đã nói chuyện với cô lúc chiều trên xe buýt. Trong tình cảnh dần trở nên ngượng ngập này, dường như họ đã hiểu ra một điều gì đó mà ban chiều họ còn chưa đoán nổi từ biểu cảm của Bạch Lộ Châu.
Người phụ nữ [The Hermit] tinh ý giải vây cho Bạch Lộ Châu: "Có lẽ cô ấy đang bận việc riêng, hướng dẫn viên, ông cứ bỏ qua cô ấy đi."
Người phụ nữ [Ngôi Sao] đứng dậy: "Để tôi rút tiếp."
Hướng dẫn viên mừng rỡ nhận lấy đường lui này, vội vàng tươi cười bước tới.
Bạch Lộ Châu biết, lúc này sắc mặt của cô chắc chắn không đẹp đẽ gì.
Mà ngồi bên cạnh cô, Tống Thất Nguyệt lại càng tệ hơn. Nếu Bạch Lộ Châu chỉ đang giữ một vẻ mặt trống rỗng, thì sắc mặt của Tống Thất Nguyệt đã đen như đáy nồi.
Bạch Lộ Châu lặng lẽ nhìn về phía Tống Thất Nguyệt.
Cô hiểu Tống Thất Nguyệt đang tức giận, nhưng...
Nhưng cô không nên giống như Tống Thất Nguyệt.
"Cảm ơn em, Tiểu Dữu."
Bên khu vực đồ ngọt gần sàn nhảy, Lê Thanh cầm một chiếc bánh nhỏ, dựa vào bàn, từ tốn thưởng thức, đôi mắt vẫn ánh lên nụ cười dịu dàng.
"Em thực sự sẵn lòng từ bỏ giáo sư Bạch, mời chị cùng nhảy sao."
Trì Dữu đáp: "Sư tỷ, chị đã tốn nhiều tâm huyết cho chuyến đi này, em làm vậy cũng là lẽ đương nhiên thôi."
Lê Thanh tiện tay lấy thêm một chiếc bánh khác đưa cho Trì Dữu: "Em đấy, đơn thuần hơn chị nghĩ nhiều." Cô hơi ngừng lại: "Hay có lẽ là, tốt bụng hơn chị biết."
Trì Dữu cầm lấy chiếc bánh, thắc mắc hỏi: "Không phải chị luôn nói em là biến thái sao?"
"Không mâu thuẫn mà, em là một kẻ biến thái tốt bụng. Trong thâm tâm, em luôn có thói quen bỏ qua bản thân, đặt cảm xúc của người khác lên trước." Lê Thanh thở dài, thì thầm câu cuối bằng âm lượng chỉ đủ cho bản thân nghe thấy: "Một cô gái tốt như vậy, có người đúng là chẳng biết trân trọng."
Cuộc trò chuyện giữa nàng và Lê Thanh dường như không có chút tập trung, Lê Thanh nói gì nàng cũng không mấy để tâm.
Lê Thanh trông không có vẻ muốn kéo Trì Dữu xuống sàn nhảy, cô chỉ lặng lẽ dựa vào bàn, nhâm nhi ăn bánh ngọt.
Vai diễn mà cô cần thể hiện trước mặt Bạch Lộ Châu đã xong. Bây giờ, cô chỉ cần đợi người phụ nữ họ Tống hầm hầm kéo váy đến tìm mình là đủ.
Nghĩ đến cơn bão tố sắp xảy ra, Lê Thanh không kìm được mà khẽ cười.
"... Em muốn ra boong tàu hóng gió một lát." Trì Dữu đặt chiếc bánh chưa ăn hết xuống: "Đợi lát nữa em sẽ quay lại cùng chị."
Lê Thanh mỉm cười: "Em cứ đi đi, không cần quay lại đâu."
Trì Dữu liền hỏi: "Nhưng chị ở đây một mình, sẽ không thấy cô đơn sao?"
"Không đâu." Lê Thanh đưa tay chỉnh lại chiếc nơ nhỏ xinh ở cổ váy của Trì Dữu: "Lời chị nói hồi chiều đều là dối trá cả, lần sau đừng dễ tin người như vậy nữa."
Trì Dữu ngẩn ra một lúc, đến khi nàng kịp phản ứng thì Lê Thanh đã đi xa.
Nàng không hiểu được suy nghĩ của Lê Thanh, đầu óc chị ấy quá phức tạp, ngoằn ngoèo, khiến nàng không thể nào nắm bắt nổi. Nhưng Trì Dữu tin rằng Lê Thanh là một người tốt, mọi việc chị ấy làm hẳn đều có lý do riêng, nàng không cần phải bận tâm quá nhiều.
Không muốn nghĩ ngợi thêm, Trì Dữu cầm theo một ly nước rồi hướng về phía boong tàu.
Phần lớn khách mời tối nay đều tập trung ở phòng khiêu vũ, trên boong tàu gần như không có ai. Gió biển về đêm mang theo cái lạnh rợn người, rõ ràng nhiệt độ không quá thấp, nhưng mỗi khi gió lùa qua, cảm giác như từng mũi kim nhọn đâm vào tận xương tủy.
Trì Dữu ôm lấy đôi tay trần, chần chừ không biết có nên quay lại phòng khiêu vũ lấy một chiếc áo khoác không.
Trong lúc đang lưỡng lự, mắt nàng bỗng sáng lên.
"Cô giáo!"
Bước chân của Trì Dữu vội vã chạy về phía mép boong tàu, tay cũng theo bản năng đưa ra phía trước.
Bạch Lộ Châu giữ chặt lấy lan can, tránh cho bản thân bị ngã, đồng thời né khỏi sự đỡ đần của Trì Dữu.
"Cô giáo, sao cô lại ở đây? Không vào tham dự vũ hội sao?"
Tay của Trì Dữu vừa rụt lại thấy Bạch Lộ Châu lảo đảo, vội vàng đưa tay ra lần nữa, không dám chạm vào đối phương, chỉ lơ lửng trong không trung như để sẵn sàng nếu cô ấy cần.
"Cô... uống rượu rồi sao?"
Hương rượu hòa quyện trong gió biển khiến người ta khó lòng bỏ qua.
"Khi vừa vào hội trường, phục vụ đưa cho tôi ly rượu vang."
Bạch Lộ Châu tựa người lên lan can, đôi mắt có chút lạc thần, nhưng ý thức vẫn còn khá tỉnh táo, giọng nói vẫn giữ được sự điềm tĩnh và lạnh lùng như thường lệ.
"Trước giờ tôi chưa từng uống rượu, không ngờ tửu lượng mình lại kém như vậy. Chỉ mới hai ly mà đầu đã choáng váng thế này..."
Trì Dữu tiến lại gần thêm chút nữa, tay vẫn giữ khoảng cách an toàn bên cạnh Bạch Lộ Châu, sợ rằng cô ấy sẽ ngã: "Uống rượu rồi thì không nên ra gió, gió càng thổi sẽ càng làm chóng mặt. Để em đưa cô quay lại phòng vũ hội."
Nghe đến hai chữ "vũ hội", Bạch Lộ Châu khẽ cười, nụ cười mơ hồ, trầm thấp.
Một lúc lâu sau, Bạch Lộ Châu mới khẽ lên tiếng:
"Chiều nay, lúc em hỏi tôi về quà sinh nhật, em đã chuẩn bị sẵn sàng để mời sư tỷ của em khiêu vũ rồi, đúng không?"
"... "
Trì Dữu ngẩn người.
"Từ mấy năm trước, khi em bắt đầu theo đuổi tôi, cô ấy đã luôn xuất hiện bên cạnh em."
Gió biển thổi tung mái tóc búi lệch của Bạch Lộ Châu, làm chúng rũ xuống vai cô. Chiếc áo khoác ngoài của cô cũng đã tuột một bên khỏi vai, lơ lửng trên cánh tay, để lộ chiếc sườn xám trắng bên trong đã có chút nhàu.
"Em chọn cô ấy, tốt vô cùng... Cô ấy biết cách chăm sóc em, lại cùng thế hệ với em, thực sự là người phù hợp hơn."
Trì Dữu nghĩ tới Tống Thất Nguyệt.
Dù có ngốc thế nào, nàng cũng nhìn ra được tình cảm của Tống Thất Nguyệt dành cho Lê Thanh. Làm sao nàng có thể mặt dày đi phá vỡ hạnh phúc của người khác chứ.
Vậy nên Trì Dữu im lặng một lúc.
"... Nhưng, chị ấy không phải là người phù hợp. Nhưng nếu cô giáo nghĩ người như vậy thích hợp với em, em sẽ tìm một người giống với chị ấy."
Nghe Trì Dữu nói như vậy, Bạch Lộ Châu không thể phân biệt rõ cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực là gì. Chỉ thấy đâu đó trong mạng lưới thần kinh lan từ tim, đang bị nghiền nát một cách chậm chạp và đau đớn.
Rồi cơ thể cô bắt đầu cảm thấy khó chịu đến mức muốn nôn.
Thấy dáng vẻ của Bạch Lộ Châu lảo đảo, Trì Dữu vội đưa tay ra định đỡ.
"Đừng đỡ tôi." Bạch Lộ Châu bình tĩnh từ chối, tay vẫn nắm chặt lan can, lùi lại, tránh xa Trì Dữu thêm chút nữa.
Trì Dữu tiến thêm một bước, Bạch Lộ Châu lại lùi thêm một bước.
Không thể chạm vào em ấy.
Không thể chạm vào ranh giới cuối cùng này.
"Em không đỡ cô, em sẽ gọi chị Tống đến để đưa cô về phòng nghỉ ngơi, được không?"
Đôi mắt Trì Dữu đỏ hoe vì lo lắng, tình trạng của Bạch Lộ Châu rõ ràng đang tệ đi từng giây, nhưng cô ấy lại cảnh giác đến mức không để Trì Dữu giúp mình.
Bạch Lộ Châu quay mặt đi: "... Không cần bận tâm đến tôi, em về đi."
Trì Dữu gấp gáp nói: ""Sao em có thể không lo cho cô được? Em biết, em biết cô ghét em. Em sẽ không đỡ cô, em gọi người khác đến đỡ cô về, được không? Em...em chỉ là lo cho cô thôi..."
Giọng của Bạch Lộ Châu có vài phần như đang cảm ơn sự quan tâm của đối phương, nhưng nhiều hơn thế, là sự xa cách băng giá không thể chạm tới, cùng những âm tiết mỗi lúc một nặng hơn.
"Tôi chưa đến mức phải để một đứa trẻ lo lắng cho mình."
Trì Dữu đứng sững tại chỗ, thật lâu sau cũng không thể nói thêm lời nào.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cô giáo Bạch của chúng ta, đến chết cũng giữ vững sự cứng rắn ấy.