Phản ứng của bà nội nhanh hơn tất cả mọi người, lời của Tống Thất Nguyệt vừa dứt, bà đã kinh ngạc thốt lên.
Trì Dữu không ngờ chuyện ra nước ngoài lại bị lộ ra theo cách này. Nàng âm thầm hối hận, rõ ràng trước đó còn nhắc mình phải nhanh chóng nói với Bạch Lộ Châu về chuyện này, hôm nay cũng đã có thời gian ở riêng với nhau, nhưng vì hành động Bạch Lộ Châu nắm lấy cánh tay đã khiến đầu óc nàng rối tung, làm cho nàng lại quên mất.
Bạch Lộ Châu có chút do dự, trong giọng nói mang theo chút hy vọng cuối cùng còn sót lại:
"Em định... ra nước ngoài sao?"
Tống Thất Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đã gây họa, miếng thức ăn còn chưa kịp nhai, mắt mở to nhìn Trì Dữu: "Em... em chưa nói với cô ấy à?"
Ông nội cũng dừng đũa, nghiêm nghị nhìn về phía Trì Dữu.
Bị nhiều ánh mắt đổ dồn vào người, Trì Dữu cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng lảng tránh mọi ánh nhìn, thấp giọng đáp:
"Có khả năng như vậy."
Hy vọng trong mắt Bạch Lộ Châu chỉ còn một nửa, mờ nhạt mong manh, như ngọn đèn sắp tắt.
"Là đi du lịch, hay là...?"
"Nếu quyết định đi, chắc là sẽ định cư lâu dài."
Trì Dữu cúi đầu, dùng đũa chọc chọc miếng sườn trong bát.
"Kế hoạch là đi Thụy Điển, ông bà ngoại em đang ở bên đó. Họ đã giúp em liên hệ với một trường Y rất tốt. Mẹ cũng hy vọng em có thể qua đó để tiếp tục học."
"Nghe cách em nói, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn." Bạch Lộ Châu cố gắng hỏi bằng chút lý trí còn lại: "Em có thể nói cho tôi biết được không, xác suất em sẽ đi là bao nhiêu?"
Trì Dữu thành thật đáp: "Khoảng tám mươi phần trăm."
Tám mươi phần trăm.
Nghe câu trả lời này, Bạch Lộ Châu đặt đũa xuống, bàn tay cầm đũa run rẩy không thể che giấu.
"Em sẽ đi bao lâu?" Bạch Lộ Châu lại hỏi.
"Ít nhất là 3 năm." Trì Dữu trả lời. Thực tế có thể là từ 3 đến 6 năm, hoặc thậm chí lâu hơn, nhưng nàng chọn con số nhỏ nhất để nói ra.
Thấy Bạch Lộ Châu im lặng rất lâu, Trì Dữu không nhịn được nói: "Xin lỗi, em..."
"Không cần phải xin lỗi tôi."
Bạch Lộ Châu từ từ ngồi xuống, nét mặt bình tĩnh, gắp một ngọn rau xanh cho vào bát mình.
"Ăn cơm trước đi, đừng để ảnh hưởng tới bữa ăn."
Ông nội và bà nội như còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Bạch Lộ Châu nhẹ nhàng gắp cho họ mỗi người một miếng thịt, như thể đó là một tín hiệu ngầm. Sau vài lần trao đổi ánh mắt với Bạch Lộ Châu, cả hai ông bà đều thở dài, lặng lẽ im lặng.
Tống Thất Nguyệt với bản năng giao tiếp sắc bén, nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong không khí giữa Bạch Lộ Châu và Trì Dữu. Sự uể oải chưa tỉnh ngủ của cô giờ đã hoàn toàn biến mất, âm thầm chửi mình không đầu óc.
Bạch Lộ Châu cũng gắp một miếng thịt cho Tống Thất Nguyệt: "Em cũng ăn đi."
Tống Thất Nguyệt: "Cháu họ, tôi..."
Bạch Lộ Châu dường như đoán được cô định nói gì, đáp: "Không phải lỗi của em, cứ yên tâm mà ăn."
Không hiểu sao, Tống Thất Nguyệt thà thấy Bạch Lộ Châu nổi giận còn hơn, dù là giận dữ tranh cãi với Trì Dữu, hay lạnh lùng châm biếm về cái miệng vụng về của cô, thậm chí là hất bàn, đập cửa, rồi bỏ đi ngay lập tức.
Tống Thất Nguyệt biết về lời hứa giữa Bạch Lộ Châu và Trì Dữu từ trước, nên cô hiểu rõ. Một khi chuyện xuất ngoại không phải từ chính miệng Trì Dữu nói ra mà lại được kẻ khác tiết lộ với Bạch Lộ Châu, thì cảm giác của Bạch Lộ Châu không chỉ là thất vọng mà còn là sự giận dữ. Vấn đề không còn chỉ xoay quanh chuyện xuất ngoại nữa, mà còn liên quan đến việc lừa dối, che giấu. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng, trong tương lai, Trì Dữu không chỉ không tính đến Bạch Lộ Châu, mà còn xem Bạch Lộ Châu không xứng đáng để biết về kế hoạch đó.
Vậy nên, chẳng lẽ tình tiết đúng ra không nên là, sau khi hiểu lầm nảy sinh, Bạch Lộ Châu giận dữ rời đi, rồi Trì Dữu đuổi theo giải thích ngay lập tức sao?
Nếu như thế, có thể sự thật sẽ được giải thích sớm hơn, thậm chí chỉ cần trước bữa tối này thôi, Tống Thất Nguyệt cũng sẽ không thấy day dứt và tự trách mình nhiều đến thế.
Nhưng Bạch Lộ Châu không làm thế.
Ngoại trừ đôi tay cầm đũa hơi run một chút, cũng không biểu hiện thêm điều gì.
Cô ấy kìm nén hết thảy cảm xúc, không chút nào bộc lộ sự yếu mềm, giữ cho bữa cơm vốn dĩ phải yên bình được hoàn toàn nguyên vẹn cho tất cả mọi người, kể cả kẻ nói năng thiếu suy nghĩ như Tống Thất Nguyệt và người mà giờ cô ấy coi là kẻ lừa dối.
Cô ấy thậm chí còn gắp đồ ăn cho từng người.
Tống Thất Nguyệt nhai miếng thịt trong miệng, bất chợt thấy khóe mắt mình cay cay.
Cô không ngờ mình lại cảm thấy ấm ức thay cho Bạch Lộ Châu.
Bữa cơm này im ắng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Những câu hỏi mà ông bà đã chuẩn bị dường như không thích hợp để hỏi vào lúc này. Trong lòng Trì Dữu suy nghĩ rất nhiều, có những điều muốn nói nhưng bữa ăn có người ngoài, nàng không tiện mở lời.
Người hay nói như Tống Thất Nguyệt cũng chẳng buồn lên tiếng nữa. Còn Bạch Lộ Châu, bất kể tâm trạng thế nào, cô luôn ít nói.
Sau bữa ăn, Bạch Lộ Châu đi giúp ông bà rửa bát. Trước khi vào bếp, cô khẽ nói với Trì Dữu:
"Trên bàn trà ở phòng khách có nước và bánh ngọt, em ngồi đợi một lát. Xong việc tôi sẽ lái xe đưa em về nhà."
Mọi thứ trông có vẻ bình thường.
Nhưng Trì Dữu biết là không phải như vậy.
Khi đến vào buổi chiều, Bạch Lộ Châu còn cho nàng hai lựa chọn: Nếu muốn về, tối nay có thể đưa nàng về nhà, còn nếu không muốn, nàng có thể ở lại qua đêm tại Bạch Liễu Trai.
Nhưng giờ, lựa chọn thứ hai không còn nữa, chỉ còn lại việc đưa nàng về nhà.
Trì Dữu kéo tay Bạch Lộ Châu lại khi cô ấy định rời đi: "Em cần phải giải thích với cô."
Bạch Lộ Châu im lặng một lúc, rồi nói: "Được, chờ tôi rửa xong bát đã."
Trì Dữu vội nói: "Tay cô còn đang bôi thuốc, không thể rửa bát được, để em rửa cho."
Bạch Lộ Châu: "Không cần."
Tống Thất Nguyệt đứng cạnh đó rất biết điều, liền nhanh miệng chen vào: "Để tôi, để tôi rửa, làm gì có chuyện để người bị thương và khách rửa bát? Hai người cứ làm việc của mình đi, đừng lo mấy việc lặt vặt này!"
Nói xong, cô ấy chạy vội vào bếp, sợ rằng hai người kia sẽ tranh giành với mình, chưa bao giờ cô ấy tỏ ra sốt sắng như vậy trong đời.
Bạch Lộ Châu dõi theo bóng dáng Tống Thất Nguyệt biến mất sau cánh cửa, lại im lặng một lúc.
"Vậy đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Dứt lời, cô bước đi, chuẩn bị vào phòng lấy túi xách và chìa khóa xe.
Nhưng Trì Dữu lại nói: "Em không muốn về, em muốn ở lại đây một đêm."
Bạch Lộ Châu vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía phòng mình: "Có gì thì nói trên xe cũng được."
Trì Dữu theo sát cô, giữ khoảng cách hai bước, hiếm khi cãi lại: "Em không muốn nói trong xe, em muốn nói chuyện mặt đối mặt với cô."
Bạch Lộ Châu: "Khác nhau sao."
Trì Dữu: "Có."
Bạch Lộ Châu mở cửa phòng, đi tới bên cạnh bàn, đưa tay lấy chìa khóa xe trong hộp ở góc bàn.
Trì Dữu vội vàng bước tới, trong cơn nôn nóng, nàng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp giữ chặt cổ tay của Bạch Lộ Châu.
Trì Dữu mất hai giây để quen với sự chạm trực tiếp giữa hai làn da, nuốt một ngụm nước bọt, rồi nói vào vấn đề: "Em không cố tình muốn lừa cô, em thật sự là quên nói."
"... Quên nói?"
Bạch Lộ Châu nghiêng đầu, nhìn Trì Dữu. Sau một hồi, trong ánh mắt của cô, cuối cùng cũng hiện lên chút đắng cay.
"Vậy điều em muốn giải thích không phải là em thực sự không muốn ra nước ngoài, mà chỉ đơn giản là "quên nói" sao?"
"Em..."
Trì Dữu cũng không biết bắt đầu biện bạch từ đâu.
"Dù có giải thích, em không phải cũng phải từ từ nói từng chuyện một sao?"
Bạch Lộ Châu thấy Trì Dữu đã lúng túng đến mức nói không ra lời, mới bắt đầu có chút cảm xúc, thở dài một hơi, rồi quay người lại, dựa vào bàn, hai tay chống lên mép bàn.
"Được, vậy tôi sẽ hỏi từng vấn đề, em cứ lần lượt trả lời."
Cô sẽ liệt kê ra các câu hỏi, còn Trì Dữu chỉ cần lo giải quyết từng câu. Không cần tổ chức lại những suy nghĩ lộn xộn, chỉ cần nghĩ đến câu trả lời cho câu hỏi, như vậy, Trì Dữu có lẽ sẽ dễ thở hơn.
Trì Dữu gật đầu.
Bạch Lộ Châu: "Khi nào em bắt đầu chuẩn bị cho việc ra nước ngoài?"
Trì Dữu hồi tưởng lại nguồn gốc của chuyện này, nói: "Hôm cắm trại trên đảo, vào đêm đó, mẹ em lần đầu tiên đề cập đến."
Bạch Lộ Châu: "... Sớm như vậy."
Đây không phải là một câu hỏi, Trì Dữu không biết có nên đáp lại hay không.
Bạch Lộ Châu từ từ hít thở, tiếp tục hỏi: "Sài Dĩ Mạn sẽ cùng em ra nước ngoài, đúng không?"
Trì Dữu rất không muốn gật đầu vào lúc này, nhưng nàng không có sự lựa chọn nào khác, đành phải đưa ra câu trả lời khẳng định: "Đúng vậy, cũng trong đêm cắm trại đó, mẹ em đã giới thiệu chị Sài. Một trong những lý do mẹ giới thiệu chị ấy là vì chị ấy cũng có kế hoạch đi ra nước ngoài, mẹ hy vọng chúng em có thể đi cùng nhau."
Bạch Lộ Châu: "Vậy có nghĩa là em và Sài Dĩ Mạn không phải mới tiếp xúc mấy hôm trước, mà đã quen biết từ vài tháng trước rồi."
Trì Dữu vội vàng nói: "Chúng em đã kết bạn từ rất sớm, nhưng mãi đến trước đây vẫn chưa trò chuyện, lần gặp gỡ vừa rồi thật sự là lần đầu tiên."
Bạch Lộ Châu mỉm cười chua chát.
"Vậy nếu đã có kế hoạch ra nước ngoài sớm như vậy, tại sao trong quán bar em còn hứa với tôi về chuyện ba tháng sau?"
Cô dừng lại một chút: "Em có thể ở lại đây đủ ba tháng sao?"
Trì Dữu hiểu lý do này rất khó nghe, nhưng đó chính là sự thật. Nàng cố gắng nhấn mạnh, mong Bạch Lộ Châu tin tưởng mình.
"Em thật sự đã quên, hơn nữa em cũng không chắc chắn sẽ ra nước ngoài. Em biết cô có thể không tin, nhưng thật sự em cũng luôn quên chuyện ra nước ngoài, và mỗi lần nói chuyện với cô, em lại càng không nghĩ tới."
Bạch Lộ Châu nhìn Trì Dữu, quan sát từng biểu cảm nhỏ trên gương mặt cô ấy: "Tại sao vậy? Có phải vì không nỡ rời xa tôi không?"
Trì Dữu đỏ bừng tai: "Coi như... là một trong những lý do đi."
Bạch Lộ Châu: "Còn lý do nào khác không?"
Trì Dữu im lặng.
"Em nếu đã có thể nói "một trong những lý do," thì có nghĩa là em rất rõ ràng còn những lý do khác, và em biết đó là gì."
Bạch Lộ Châu tựa tay lên mép bàn, ngón tay không biểu lộ cảm xúc lặng lẽ cào vào mặt dưới của bàn.
"Đương nhiên, nếu em không muốn nói, tôi cũng không ép em."
"Không phải là không muốn nói, thực ra em đã từng nói với cô rồi."
Trì Dữu mím môi lại.
"Em đi ra nước ngoài là để vào trường Y nâng cao kiến thức. Nhưng em chưa bao giờ thích việc cứu người, em cũng không thích làm bác sĩ. Em ghét phải giao tiếp với bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, đồng nghiệp, cấp trên, tất cả những người sống xung quanh. Em chỉ cảm thấy, Thụy Điển không có người mà em muốn gặp, cũng không có tương lai mà em thích."
Bạch Lộ Châu trầm tư một lúc lâu, rồi nói: "Vậy nên sâu trong lòng em cảm thấy chán ghét, dẫn đến việc em nhiều lần vô thức tránh né chuyện ra nước ngoài, rồi cứ thế quên đi."
Trì Dữu gật đầu: "Đúng, chính là như vậy."
Bạch Lộ Châu: "Nếu đã chán ghét, tại sao em lại nói rằng xác suất ra nước ngoài đã đạt tới tám mươi phần trăm?"
Trì Dữu thở dài: "Dù sao thì gia đình cũng rất quan tâm, dường như tất cả mọi người đều cho rằng đó là con đường sáng sủa nhất mà em nên đi. Em... cũng không nghĩ ra còn con đường nào khác để đi, nếu không có một lý do cứng rắn nào đó để giữ em lại, thì..."
Bạch Lộ Châu: "Tôi hiểu rồi."
Trì Dữu: "Cô hiểu thật sao?"
Bạch Lộ Châu: "Ừ."
Trì Dữu: "Đã hiểu hết mọi thứ rồi?"
Bạch Lộ Châu: "Ừ, đã hiểu hết."
Trì Dữu: "Cô không còn câu hỏi nào khác sao?"
Bạch Lộ Châu: "Không còn."
Bạch Lộ Châu thẳng người dậy, không còn lấy chìa khóa xe nữa, mà nói: "Đi thôi, tôi giúp em dọn phòng khách."
Cuộc đối thoại kết thúc nhanh hơn dự kiến rất nhiều, Bạch Lộ Châu dễ dàng tha thứ cho Trì Dữu, thậm chí không hề ép buộc nàng ngay lập tức phải trả lời xem có đi ra nước ngoài hay không.
Bạch Lộ Châu không yêu cầu nàng phải lựa chọn ngay lập tức, cũng không đòi hỏi thêm cam kết nào khác. Kể từ khi bước vào phòng cho đến bây giờ, biểu cảm của cô vẫn không có gì thay đổi quá lớn. Thật khó để đoán ra tâm tư của cô.
Trì Dữu do dự hỏi: "Cô... không còn giận nữa sao?"
Bạch Lộ Châu: "Không còn giận nữa."
"Nhưng ——"
Trì Dữu luôn cảm thấy đây là một chuyện khá lớn, nàng nên bỏ ra nhiều thời gian và công sức hơn để làm dịu lòng Bạch Lộ Châu.
"Em thực sự đã làm sai, mãi mà không nói rõ với cô, đã thiếu đi một điều kiện tiền đề "có thể ra nước ngoài". Cô đừng có nhịn, nếu cô thấy không thể chấp nhận được, có thể suy nghĩ kỹ lại những gì em đã nói trong quán bar, từ chối bây giờ cũng không muộn."
"... Tôi không nhịn gì cả. Em giải thích rất rõ ràng, tôi nghe đã hiểu. Còn về ba tháng tới, bất kể sau ba tháng em ở trong nước hay nước ngoài, tôi đã nói sẽ chờ, thì chắc chắn sẽ chờ. Nếu em có thể trở về thì càng tốt, không về, tôi cũng sẽ không hối tiếc vì thời gian đã bỏ ra."
"Nhưng nếu thật sự em cảm thấy rất có lỗi với tôi..."
Bạch Lộ Châu nhìn Trì Dữu, bỗng nhiên, từ từ tiến thêm một bước về phía nàng.
"Có lẽ em có thể cho tôi một chút bù đắp."
Trì Dữu nhìn Bạch Lộ Châu tiến thêm một bước nữa, đầu óc cô bỗng chốc trống rỗng.
"Bù đắp... cái gì?"
Bạch Lộ Châu tiến gần thêm một bước nữa, đứng chỉ cách Trì Dữu một khoảng cách rất gần, cúi đầu nhìn cô ấy.
Giọng nói của cô rất nhẹ.
Nhẹ đến mức nếu lùi lại một bước, có lẽ sẽ không nghe thấy nữa.
"Ví dụ, cho phép tôi bây giờ, làm điều gì đó vượt quá giới hạn một chút."