Trong phòng khách có hai người ngoại quốc một nam một nữ. Gia Như hít một hơi thật sâu gõ cửa, trong phòng truyền đến một câu nói tiếng anh.
" Come in" (Mời vào).
Gia Như đẩy cửa bước vào. Không khí trong phòng nghiêm trang đến khó thở, cô cúi chào hai vị đối tác quan trọng bằng tiếng anh.
" Hello, I am assistant of Tham Nhuoc Thanh general director of Tham Thi group. We are honored to cooperate with the Daw group".( Xin chào hai vị, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Thẩm Nhược Thanh của tập đoàn Thẩm thị. Chúng tôi rất hân hạnh vì được hợp tác với tập đoàn Bình Minh)
Người phụ nữ có mái tóc màu vàng nhạt tên là Kaly đánh giá cô một lượt từ trên xuống, sau đó cô ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
" What your name, how old are you? Just say it out so we can address it". ( Cô tên gì, bao nhiêu tuổi? Cứ nói ra để chúng tôi tiện xưng hô)
" A, Ton Gia Nhu, 26 old. You just call by my frist name". ( Tôn Gia Như, 26 tuổi. Hai vị cứ gọi tôi bằng tên là được rồi).
Người đàn ông tóc nâu tên Jack khẽ gật đầu.
" I'm Jack, and this person is my wife. We represent the Dawn corporation"( Tôi là Jack, và người này là vợ tôi. Chúng tôi đại diện cho tập đoàn Bình Minh).
Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Gia Như đã hết sức cố gắng để thuyết phục đối tác khó tính. Và kết quả ngoài mong đợi, bọn họ không những đồng ý đầu tư cho dãy khách sạn năm sao ở Anh, mà còn là đầu tư độc quyền.
Gia Như mừng rỡ vô cùng. Sau khi ăn tối với hai vị đối tác người Anh. Gia Như bắt taxi về khách sạn Thẩm thị nghĩ ngơi. Thật sự rất mệt mỏi, nhưng bù lại là một kết quả viên mãn vô cùng.
Do đây là khách sạn của Thẩm thị, nhân viên ở đây không ai là không biết cô, vì vậy bọn họ phục vụ rất tốt. Vừa về đến phòng của mình, Gia Như ngã lưng cái phịch xuống chiếc giường êm ái. Cô vội lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Thẩm Nhược Thanh.
" Sếp, tôi làm được rồi".
" Tôi biết rồi, ban nãy họ có gọi cho tôi. Cô giỏi lắm, muốn gì tôi sẽ thưởng".
Thẩm Nhược Thanh nhanh chóng bắt máy.
" Tôi làm tốt như vậy cũng một phần do cô đào tạo đấy".
" Vậy à. Tôi nghĩ là cô có tài sẵn rồi"
" Haha, sếp quá khen".
" Thôi, không là phiền cô nữa. Nghĩ ngơi sớm đi".
" Vâng".
Gia Như ôm điện thoại trên иgự¢, cảm thấy người nhẹ nhõm . Cô ra ban công đứng hóng gió một lát, chợt điện thoại của cô có chuông tin nhắn, là của Ngụy Khắc.
" Sao rồi? Công việc thuận lợi chứ"
" Ừm. Thành công hơn mong đợi" Cô nhanh chóng trả lời.
" Vợ của anh thật giỏi. Ngủ sớm đi, khi nào muốn về thì nhắn địa chỉ anh đến đón".
" Không cần, tôi tự về được, không phiền đến anh.
Tiếp đến, dù hắn có nhắn mấy tin cô cũng chẳng trả lời. Gia Như đưa mắt ngắm nhìn ra ngoài, đúng là thành phố về đêm lúc nào cũng động lòng người. Chợt cô đưa mắt qua căn phòng bên cạnh,ánh đèn mờ hắt ra ngoài khiến cô có cảm giác rất lạnh lẽo. Cô đâu biết rằng, người trong căn phòng đó, chính là hắn.
Ngụy Khắc tựa lưng vào tấm rèm sau cửa sổ ban công, tay lắc nhẹ ly rượu. Đôi mắt xanh thẵm nhìn những dòng tin nhắn trong điện thoại mà nhíu chặt lông mày. Cô muốn tránh mặt hắn, cô ghét hắn đến vậy sao? Nhưng liệu cô có tránh mặt hắn cả đời được không.
Gia Như thật sự quá ngây thơ, hắn cứ để cô tự cao một chút, nhất định về nhà hắn sẽ dày vò cô không yên.
Gia Như đang hít hà không khí thoáng mát thì có tiếng gõ cửa, cô cảnh giác nhìn qua cái lỗ nhỏ ở cửa, thì ra là nhân viên khách sạn. Cô mở hí cửa, khẽ hỏi.
" Có chuyện gì thế?".
" Thưa cô, là suất ăn đặc biệt".
" Nhưng tôi đâu có đặt đồ ăn. Anh có nhầm lẫn gì không?".
" Không, thưa cô. Hôm nay khách sạn chúng tôi có tri ân khách hàng, nhưng cô không có mặt nên chúng tôi đem đến đây".
Nhân viên phục vụ nói chuyện hết sức tự nhiên khiến cô không mảy may nghi ngờ. Gia Như đón món quà từ tay anh ta rồi mau chóng đóng cửa phòng.
Cô liếc nhìn đóa hoa hồng đỏ thẵm tươi rói và hộp đồ ăn to đùng. Cô đang rất đói nên không ngần ngại mà ăn sạch.
Anh nhân viên phục vụ vừa quay về quầy tiếp tân thì có điện thoại của khách ở phòng III. Anh nhân viên mau chóng nghe máy.
" Alo ạ".
" Anh làm xong việc rồi chứ?"
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên. Anh nhân viên lễ độ đáp lại.
" À, chuyện đó, thưa Ngụy tổng, tôi đã làm theo những gì ngài dặn rồi".
" Ừm, tốt lắm".
Hắn cúp máy. Chính hắn là người đưa quà đến cho cô. Bó hoa hồng là lời chúc mừng gửi đến cô, còn hộp đồ ăn to lớn đó hắn đích thân chuẩn bị cho cô. Và đương nhiên, số tiền anh nhân viên nhận được rất hậu hĩnh.