"Cô Trịnh xin cô cho tôi ít thời gian với... Cô Trịnh cô cứu con tôi với... Cô Trịnh..."
Người phụ nữ trung niên khóc lóc náo loạn ở đoàn làm phim nơi Trần Ngọc Châu đang làm việc. Bảo vệ ra sức ngăn cản nhưng bà ấy giống như đang phát điên cứ liên tục nhào tới.
Thấy sự việc này ồn ào, ảnh hưởng tới công việc của mọi người nên cô mới đi lại đó xem xét tình hình.
"Bà tìm tôi? Tôi không có quen bà, có nhầm lẫn gì không?" Trần Ngọc Châu hỏi, cô và người phụ nữ lạ mặt này không quen biết.
Vì lý do gì mà bà ấy lại tới đây khóc lóc nài nỉ?
Vừa nhìn thấy cô, bà ấy giống như bị kích động một mực muốn xông tới, cũng may là có bảo vệ hai bên cản lại.
"Cô Trịnh cô làm ơn tha cho con tôi đi... Nó biết lỗi rồi... Cô Trịnh cô tha cho nó lần này thôi... Cô Trịnh..." Bà ấy vừa nói vừa chắp tay vái lạy cô, nước giàn giụa trông rất thảm.
"Bà bình tĩnh đã, con của bà là ai tôi không có biết. Với lại cô ta làm gì mà bà tới đây xin tôi tha thứ? Tôi không hiểu gì hết."
"Trác Ny, con của tôi nó là Trác Ny... Cô Trịnh nó bồng bột nên mới làm ra cái chuyện bắt cóc kia... Cô làm ơn tha cho nó con đường sống đi mà, coi như tôi quỳ xuống cầu xin cô."
Người đàn bà dập đầu trước mặt cô, tỏ ra có thành ý, cũng rất khổ sở. Trần Ngọc Châu mới ngợ ra, bà ấy là người nhà của Trác Ny tới đây cầu xin.
Trông bà ấy thê thảm là thế, nhưng tội ác của Trác Ny là thứ mà cô không phải nói tha thứ là được. Nếu không phải cô ta chuốc mê cả nhà cô, có lẽ họ sẽ có cơ hội chạy thoát ra khỏi đám cháy. Nếu như cô tha thứ cho cô ta, vậy cô biết ăn nói sao với sự oan ức của cả nhà cô đây?
"Bà... Về đi, hãy để pháp luật xử phạt cho hành vi của cô ta." Cô kiên quyết nói.
"Cô Trịnh tôi xin cô mà... Nó chỉ mới lỡ dại lần đầu... Cô Trịnh ở dưới quê tôi có căn nhà, đây là tất cả mọi thứ mà nhà họ Trác chúng tôi có. Cô nhận lấy rồi tha cho nó con đường sống được không cô Trịnh?"
"Xin mời về cho."
Cô lạnh nhạt quay lưng đi vào trong, cô không thể mềm lòng xót thương cho họ được, vì họ chưa từng xót thương cho cô mà...
*
Đêm tối cô ở trên giường, nằm trong vòng tay của Cao Minh Khải. Thật sự chuyện người nhà của Trác Ny tới tìm ít nhiều đã ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ngày hôm nay, cô cảm thấy mình không đủ nhẫn tâm.
"Có chuyện gì à?" Cao Minh Khải thấy cô thở dài liên tục, nên hắn mới quan tâm hỏi han.
Trần Ngọc Châu vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, cô chia sẻ:"Người nhà của Trác Ny tới cầu xin em... Em thấy tội nghiệp, bà ấy lớn tuổi rồi..."
Hắn nghe xong không có nửa điểm ngạc nhiên, cô biết là hắn cũng nghe được tin tức này thông qua chị Jane rồi.
"Không cần bận tâm, đều là người lớn mà. Có làm thì phải có chịu, cô ta hẳn là biết được kết cuộc của bản thân rồi. Hơn nữa cô ta bắt cóc em rồi định ***** ***, em không thể tha thứ được, hiểu chưa?"
Cao Minh Khải lúc này giống như một người lớn, đả thông tư tưởng cho một đứa trẻ mềm yếu là cô. Trần Ngọc Châu quyết định nghe lời hắn, cô sẽ không nghĩ nữa.
Hắn còn nói:"Họ bị trừng phát do tội ác của họ gây ra, không hề liên quan tới em."
Hắn nói đúng, nếu đã gây ra tội ác thì bắt buộc phải lãnh hậu quả!
*
Cao Minh Khải ngồi ở trong văn phòng, siết chặt tập văn kiện trên tay. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, không kềm chế nổi cơn tức giận mà hất đổ một bộ tách trà xuống đất.
...Xoảng...
Nghe có tiếng đổ vỡ, nữ thư ký từ bên ngoài chạy vào.
"Tổng... Tổng giám đốc có... Có chuyện gì vậy ạ?" Cô ấy trợn mắt cả kinh, nhìn đống đổ nát dưới sàn rồi cộng thêm sắc mặt không được tốt lắm của hắn.
"Không có gì, cô đi ra ngoài đi." Lý Cảnh nói.
Anh biết Cao Minh Khải thật sự không chấp nhận nổi sự thật này. Hắn vẫn luôn bảo anh âm thầm điều tra vụ hoả hoạn, mấy tháng nay rong ruổi tìm kiếm cuối cùng cũng có kết quả.
Nguyên nhân của vụ cháy lớn đó không phải là vì ngẫu nhiên mà là có người đứng ở đăng sau châm lửa, mà người đó đã điều tra ra được không ai khác chính là Cao phu nhân Cao Huệ.
Mẹ hắn chính là người đã châm lửa giết cả nhà người hắn yêu, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu được. Một người bình thường có thể vì chuyện này mà sinh ra bệnh tâm lý. Còn hắn, bản thân hắn là bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, sợ rằng chuyện này gây ra đả kích không nhỏ.
Bất quá, Lý Cảnh mới thở dài khuyên nhủ:"Thôi, dù sao chuyện cũng qua rồi. Bây giờ anh sống bên Annie Trịnh không phải rất vui vẻ sao?"
"Qua rồi? Anh nói nghe sao mà dễ, vậy con trai tôi, cha mẹ của cô ấy chết oan ức thì sao? Lý Cảnh anh nói tôi làm sao mà bỏ qua cho nổi."
"Tôi phải đối mặt làm sao với cô ấy đây... Trời ơi!"
Hắn điên tiết đập phá loạn trong phòng, gương mặt hắn đỏ bừng bừng. Lý Cảnh rất sợ hắn vì chuyện này mà kích động tới não bộ, nên liên lạc với Triệu Tâm hỏi cách giải quyết.
"Gọi cô Trịnh đến đi, đừng để Cao tiên sinh mất khống chế quá. Nếu không sẽ bị động tới thần kinh, rất nguy hiểm." Triệu Tâm đưa ra ý kiến.
"Được."
Lý Cảnh nghe vậy lập tức liên lạc với Annie Trịnh, trong thâm tâm của anh mong rằng cô gái này sẽ giúp hắn nguôi ngoai. Chứ tình cảnh hiện tại, nếu có thể Cao Minh Khải thật sự muốn giết người thật đấy!
"Alo, cô Trịnh... Bộp..."
Điện thoại của Lý Cảnh bị vỡ nát một cách đáng thương, mà Cao Minh Khải là người đã đập nó. Hắn chỉ ngón tay vào mặt anh, hung dữ gào lên:"Không được nói cho cô ấy biết, tôi cảnh cáo anh, chuyện này mà lọt ra ngoài tôi sẽ giết chết anh!"
"Cao Minh Khải anh đừng kích động, cố gắng bình tĩnh chút đi." Lý Cảnh thở dài bất lực, anh không hề chấp hắn nặng lời vì anh biết hắn có bệnh.
Cao Minh Khải lấy chìa khoá xe, rời khỏi phòng làm việc. Bước chân của hắn như chạy như bay, Lý Cảnh đuổi theo liền bị cảnh cáo, trừng mắt.
Anh cũng đành dừng lại trong bất lực rồi nhìn bóng lưng hắn khuất dạng nói cuối ngã rẻ.
Hắn lái xe phóng thẳng về Cao gia, tốc độ hết sức kinh người!
Cao Minh Khải về đến nhà lập tức lên lầu đá cửa phòng sách thẳng một đường đi vào, hắn vứt sấp hồ sơ trên bàn làm việc của Cao Huệ.
"Mẹ giải thích đi, tại sao mẹ làm như vậy? Hả?" Hắn quát nạt, hốc mắt sớm đã đỏ lên, mồ hôi rịn đầy trên trán.
Cao phu nhân cầm tập hồ sơ lên xem, bà ấy nhìn những dòng chữ được đánh máy ngay ngắn thẳng hàng. Những kết luận trói buộc, còn có hình ảnh minh hoạ...
Trái tim bà trùng xuống, lại bất giác mà đập nhanh hơn.
"Mẹ không có làm." Bà vứt lại tập hồ sơ xuống bàn, nhìn hắn cố gắng tỏ ra lạnh nhạt nói.
Cao Minh Khải quơ hết tất cả các giấy tờ và vật dụng trên bàn làm làm việc, hắn gào lên:"Tại sao lại là bà, tại sao bà luôn luôn như thế? Bà như thế này tôi biết phải làm sao đối diện với cô ấy đây?"
"Tại sao bà lại ác độc như vậy..."
"Tại sao bà luôn muốn chia rẻ chúng tôi hả?"
Hắn vừa nói vừa dọng liên tiếp mấy cú đấm vào tường nhà, hành động nóng nảy giống như một con thú hoang xổng chuồng vậy.
"Người đâu mau cản thiếu gia lại, người đâu..."
Cao Huệ sợ hắn xảy ra chuyện, liền gọi người vào. Mấy người đàn ông nhào vào đều bị hắn đánh cho bị thương, dằng co một lúc họ mới khống chế được Cao Minh Khải.
Hắn bị ba bốn người cao lớn giữ chặt, rồi hắn chỉ vào mặt Cao Huệ, gào lên:"Tôi sẽ từ bà, từ nay về sau bà không phải là mẹ tôi nữa."
"Kìa con... A Khải mẹ thật sự không có làm, con bình tĩnh lại. Mẹ... Mẹ có thể giải thích."
"Tôi không muốn nghe bà nói, lời bà nói ra lời nào cũng là giả. Chứng cứ rành rành bà còn nói là bà không có làm? Tôi cảm thấy bất hạnh... Bất hạnh vì có người mẹ độc ác như bà đấy!"
Những lời này như đâm thẳng vào ruột, gan của Cao Huệ, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất là Cao Minh Khải. Hắn bây giờ nói thẳng vào mặt bà là nó cảm thấy bất hạnh vì có bà là mẹ, bà cũng là con người cũng biết đau lòng, một người mẹ bị con trai mình từ bỏ.
Cao Minh Khải rời khỏi Cao gia trong tâm trạng tức tối đến đỉnh điểm, hắn sẽ không quay lại nơi này một lần nào nữa, không đời nào!!!
"Cao tổng anh đang ở đâu?" Giọng nói ngọt ngào của Trần Ngọc Châu thông qua di động truyền thẳng vào tai rồi chạy xuống trái tim đang đau đớn như bị ai cấu xé của hắn.
"Em... Quay phim xong chưa?" Hắn kìm nén, chỉnh lại tông giọng cố làm sao cho bình thường nhất có thể để đáp lời.
"Em xong rồi, vừa xong. Chị Jane đang chở em đi siêu thị, tối nay em nấu món gà cho anh nhé?" Giọng cô ngọt ngào dễ nghe vô cùng, rót đầy sự ấm áp vào trái tim vốn đang lạnh lẽo của Cao Minh Khải.
Hắn đáp:"Được, tôi lập tức trở về ngay."
Di động tắt, Triệu Tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Ngọc Châu nhìn Lý Cảnh và Triệu Tâm nhíu mày khó hiểu hỏi lại:"Cao tổng có chuyện gì thế?"
"Công ty có chút chuyện làm cho anh ta không vui, lúc nảy tức giận bỏ đi. Cô về đi, cố gắng trấn an anh ta. Nhớ đừng nhắc tới chuyện tôi tìm cô nha."