"Em không biết ở trong mắt anh ta —— Em mê người biết bao."
Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô giây lát, xoay người rời đi.
Tần Khả: "......"
Nếu tên điên này mà ở lại thêm một giây nữa, cô thật sự sẽ báo cảnh sát.
*
Hoắc Tuấn vừa rời khỏi không bao lâu, Cố Tâm Tình đã thở hổn hển, chạy vào kêu tên Tần Khả.
Tần Khả bất đắc dĩ: "Đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại chạy gấp gáp như thế?"
"Cấp... Cấp bách."
Cố Tâm Tình liên tục hít sâu mấy lần, rốt cuộc mới nhất ngũ nhất thập*, nói ra âm mưu của Tần Yên và Cao Hạo mà cô nàng nghe được ở phòng y tế.
(Nhất ngũ nhất thập*: Kể rõ chi tiết từ đầu đến cuối.)
Sau khi kể xong, Cố Tâm Tình vẫn còn đang phẫn nộ.
"Tần Yên quả thực là điên rồi, dù cho chị ta có đố kị việc Hoắc Tuấn thích cậu, vậy thì tại sao lại dám làm chuyện như vậy chứ! —— Tiểu Khả, ngày mai bất luận thế nào cậu đều phải kiếm cớ từ chối, đừng để cho bọn họ lừa!"
Tần Khả tuy rằng bất ngờ, nhưng dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lí từ trước.
Nghe Cố Tâm Tình nói xong, Tần Khả cười nhạt.
"Không cần từ chối."
"... Hả??" Cố Tâm Tình nóng nảy, "Tại sao lại không từ chối chứ? Rõ ràng Tần Yên đang muốn hại cậu!"
"Nếu từ chối lúc này, vậy thì cũng sẽ có lần sau thôi."
Tần Khả cười lạnh.
Đời này cô đã hoàn toàn nhìn rõ Tần Yên —— Không đẩy mạnh cô xuống vực sâu, Tần Yên sẽ không chịu để yên.
Cố Tâm Tình: "... Vậy cậu muốn làm gì?"
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
"Tâm Tình, tớ cần cậu giúp một tay."
Cố Tâm Tình nắm chặt tay, "Tớ đương nhiên nhất định sẽ giúp cậu, cậu cứ việc nói!"
Tần Khả: "Ngày mai tớ sẽ đi, tương kế tựu kế. Nhưng mà tớ cần mượn di động của cậu, tối mai còn cần cậu đi tìm một người."