Điện Đức Hoàng

Chương 1052: 1052




Tô Cẩn Lương là cô nhóc quậy phá nổi tiếng ở Tô Hàng này, là cô chủ của nhà họ Tô ở nửa phía tây thành phố, là chị đại trong đám con trai, cũng được coi như là một nhân vật kêu mưa gọi gió ở Tô Hàng này.

Nhưng mà vì sao cô ta lại tỏ ra kính trọng đối với người thanh niên này như vậy, thậm chí bọn họ có thể nghe ra được sự sợ hãi từ trong giọng nói của Tô Cẩn Lương.

Trần Hùng không trả lời, mà là trực tiếp xoay người ngồi xuống một bên, cầm chén trà lên.

Mà Tô Cẩn Lương thì lại bày ra vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt của cô ta quét qua từng người trong đám người, trong nháy mắt, trái tim của mỗi một kẻ trong đám người này đều cảm thấy vô cùng lạnh giá.

Bùm bụp bùm bụp!
Lần lượt tất cả hơn hai mươi tên đều quỳ xuống.

Thậm chí Hướng Hàm Minh đứng ở phía đầu còn quên mất cả cơn đau nhức truyền tới từ chỗ bắp đùi, giờ phút này anh ta hoàn toàn không hiểu gì cả.

Đọc truyện hay, truy cập ngay ( trumtruyeИ.

v n )
Tình huống này con mẹ nó rốt cuộc là như thế nào vậy, rốt cuộc anh ta đã chọc phải nhân vật lớn nào, mà lại có thể dính vào cô nhóc quậy phá Tô Cẩn Lương này cơ chứ.

"Chị Cẩn Lương!"

Hướng Hàm Minh ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩn Lương, vẻ mặt hoảng sợ.

"Nằm xuống!"
"Chị Cẩn Lương, em cầu xin chị, em cầu xin chị tha cho em lần này đi mà.

"
"Tôi bảo cậu nằm xuống.

"
Giọng điệu của Tô Cẩn Lương trở nên nặng nề hơn, hiển nhiên là tức giận.

Cả người Hướng Hàm Minh run lên, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên đất, mà Tô Cẩn Lương thì vẫy vẫy tay với một tên trong đám người ở bên cạnh, đối phương lập tức ngoan ngoãn đặt cây gậy bóng chày vào trong tay Tô Cẩn Lương.

Thình thịch!
Tô Cẩn Lương lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, giơ cây gậy bóng chày đập về phía một chân của Hướng Hàm Minh.

Bịch bịch rầm!
Cây gậy bóng chày được làm bằng sắt kia liên tục đánh lên trên hai chân của Hướng Hàm Minh, đến lúc cô ta dừng lại, thì hai chân của Hướng Hàm Minh đã biến thành máu thịt lẫn lộn.


Mà tiếng kêu thảm thiết kia của Hướng Hàm Minh lại càng thêm vang dội khắp trời, thê thảm không nỡ nhìn.

Cuối cùng, Tô Cẩn Lương ném cây gậy bóng chày kia qua một bên, xoay người nhìn về phía Trần Hùng ở bên kia.

Trần Hùng khoát tay một cái, rốt cuộc lúc này Tô Cẩn Lương mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta lại lần nữa quét mắt nhìn lần lượt từng người trong đám con nhà giàu mới nổi kia, dùng giọng nói vô cùng âm u nói: "Sau này trong đám mấy người mà có người nào dám tìm đến đoàn phim Bạch Xà để gây khó dễ, thì đây chính là kết quả của kẻ đó.

"
Những người trong đám con nhà giàu mới nổi này chỉ thấy da đầu tê dại, Tô Cẩn Lương cũng đã lên tiếng, bọn họ còn ai dám tới nơi này gây khó dễ cơ chứ, làm như vậy không phải là muốn chết hay sao?
"Cút.

"
Một đám con nhà giàu mới nổi như nhặt được ân huệ lớn, hoảng sợ dẫn theo Hướng Hàm Minh đã hôn mê kia chạy mất.

Mà Tô Cẩn Lương thì lại xoay người đi về phía Trần Hùng ở bên kia, mới vừa rồi ở trên mặt của cô ta còn lộ vẻ bá đạo trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả, thay đổi thành vẻ mặt vô cùng tôn kính, thậm chí còn có cả một chút sợ hãi.

Trong lòng Trần Hùng đanh lạnh lùng cười, thật giống như loại này thái độ bây giờ của Tô Cẩn Lương đối với anh, là sự giả vờ có chút thái quá.

"Cô rất sợ tôi sao?" Trần Hùng đột nhiên hỏi một câu.

Trái tim của Tô Cẩn Lương run lên, cũng không biết trả lời như thế nào.

.