Điện Đức Hoàng

Chương 1062: 1062




“Vừa nãy ban ngoài từ đường, ông ấy phục kích rất nhiều cao thủ, Thích Trùng anh có tin không, chỉ cần tôi gật đầu thừa nhận, ông ấy sẽ lập tức hạ lệnh cho người giết tôi, mặc dù tôi là con gái của ông ấy, nhưng mà mạng của tôi không đáng giá bằng mạng Tô Văn Mãnh.


“Nhưng mà tôi cũng xem như nhìn ra được, Tô Văn Hùng cũng do dự, ban nãy nhìn thấy được sự hoảng sợ trong mắt ông ấy, bởi vì ông ấy cũng sợ tôi thừa nhận, dù sao nếu như tôi chết rồi, Tô Văn Hùng ông ấy sẽ thật sự tuyệt hậu, hahahaha.


“Thích Trùng, anh biết không, tôi an toàn rồi, ít nhất là bây giờ tôi đang an toàn, bởi vì ông ấy không có lựa chọn, lý do tại sao vừa rồi ông ấy yêu cầu tôi đến từ đường là để nghe câu trả lời của tôi.


“Sống hoặc chết, tôi đã lựa chọn sống, và cũng cho ông ấy đưa ra lựa chọn mới.



“Nhưng mà Thích Trùng, tôi biết đây cũng chỉ là tạm thời thôi, bởi vì tôi cũng không dám khẳng định sau này Tô Văn Hùng có thay đổi cách nghĩ hay không, vì thế tôi mới tận dụng thời gian này, làm chuyện khác, nếu như ông ấy thật sự có ý định ra tay với tôi, chắc chắn sẽ không chút do dự, bởi vì tôi cũng  chỉ là một đứa con gái.


Lúc này Tô Cẩn Lương cực kỳ hưng phấn, mà vị hòa thượng bên cạnh lại càng rối rắm, anh thậm chí cảm thấy Tô Cẩn Lương càng ngày càng đáng sợ, càng lúc càng trở nên xa lạ.

“Thế nên cô chủ, hôm đó cô không nói đùa với tôi đúng không, cậu chủ Tô Văn Mãnh thực sự do cô giết sao?”
Tiếng cười của Tô Cẩn Lương đột ngột dừng lại, cô quay đầu lại, ảm đạm nhìn Thích Trùng rồi nói: “Thích Trùng, anh đang trách tôi à?”
Thích Trùng trầm mặc không nói, nhiều năm như vậy, đây hình như là lần đầu tiên Thích Trùng có cảm xúc với Tô Cẩn Lương.

“Hahaha, tâm như thế, giết chết em trai mình?”
“Thích Trùng, anh nhớ kỹ, Tô Văn Mãnh là do Trần Hùng chân ga, trên còn đường tối mịt phía trước một bóng người máu chảy đầm đìa đáng sợ đột nhiên xuất hiện trước mắt Tô Cẩn Lương.

“Tô Văn Mãnh, mày nghĩ là bây giờ mày vẫn có thể dọa chị sợ sao?”
Tô Cẩn Lương trong lòng cười lạnh, sau đó trên mặt cô hiện lên vẻ dữ tợn.

[ trumtr uyeИ.

V n ]
Cô đạp chân ga xuống hết cỡ, chiếc Mercedes Benz gầm lên một tiếng, giống như một con ngựa hoang đứt cương chạy, lao vút về phía bóng người, rồi cuối cùng biến mất vào màn đêm vô tận.


Sáng hôm sau,  một chiếc xe ô tô phóng nhanh trên đường cao tốc chạy thẳng về phía tòa nhà của tập đoàn nhà họ Tống.

Người lái xe là Trần Hùng, ngồi bên cạnh là Lâm Ngọc Ngân, hôm nay sẽ tới bên Tống Văn Hồng tìm người phụ trách thương minh phía Nam, thương lượng về việc sát nhập tập đoàn Ngọc Thanh vào Thương Minh của phía Nam.

Hiện giờ tập đoàn Ngọc Thanh đã an bài xong mọi công việc chuẩn bị ở Tô Hàng, hơn nữa cũng đã đầu tư vào rất nhiều vốn, lần này giống như phóng lao thì phải theo lao, không thể rút lại.

Khi thực sự đi một bước này, Lâm Ngọc Ngân ngược lại không còn căng thẳng như trước nữa.

Cô đã sớm chuẩn bị tốt rất nhiều tư liệu, đến khi đó cô sẽ cũng người phụ trách của Thương Minh của phía Nam về kế hoạch và phát triển tiếp theo của tập đoàn Ngọc Thanh tại Tô Châu và Hàng Châu.

Cô tin rằng với những thứ này, cô sẽ có thể lay động phía bên kia, dù sao tập đoàn Ngọc Thanh sát nhập vào Thương Minh của phía Nam, phát triển toàn bộ ở phía Nam, cuối cùng, nhất định sẽ đạt được đôi bên cùng có lợi với Thương Minh của phía Nam.

Mà bây giờ nếu hai bên không vui vẻ, Thương Minh của phía Nam chỉ thấy lợi trước mắt mà ảnh hưởng đến lợi ích lâu dài, tầm nhìn hạn hẹp nhất định không hợp lý dẫn đến sai lầm, vì thế Lâm Ngọc Ngân lần này nhất định phải thuyết phục được bọn họ.


Trần Hùng đang lái xe, suốt chặng đường anh cũng không nói nhiều, anh cũng tin rằng chỉ cần có chuẩn bị vợ mình sẽ có được điều mình muốn, nhất định sẽ được như mong muốn.

Lúc  này xe của bọn họ đã cách tập đoàn Tống Văn Hồng rất gần rồi, nhiều nhất là lái xe thêm vài phút là có thể đến bên kia.

Nhưng mà, vào lúc này, lông mày của Trần Hùng đột nhiên cau lại, trong giây tiếp theo, anh ta đột nhiên đạp ga lao đi.

Cả chiếc xe tăng lập tức tăng tốc, đến một góc cua phía trước, nó lao nhanh và rẽ sang một con đường khác.

.