Điện Đức Hoàng

Chương 1076: 1076




Hoàng Phương vội vàng nói: “Anh Hùng à, bây giờ Hang Sói của chúng ta có rất nhiều tiền, vì từ trước đến giờ tôi đều sẽ để cho Hang Sói nhận nhiệm vụ ở trên mạng ngầm và kiếm được không ít, vả lại số tiền mà anh đã cho chúng tôi vào lần trước vẫn còn thừa rất nhiều đấy.


“Việc nào ra việc nấy.


Trần Hùng nói: “Chuyến đi đến Tô Hàng lần này mới thật sự là một sự khởi đầu khốc liệt, anh có tìm nguồn máu mới cho Hang Sói trong khoảng thời gian này không?”
Hoàng Phương đáp lại: “Tôi vẫn luôn tìm kiếm nhưng mà hiện nay những người phù hợp với điều kiện của Hang Sói càng ngày càng trở nên ít đi rồi, bây giờ Hang Sói tổng cộng có hai mươi bốn người nên rất khó để mở rộng quy mô thêm lần nữa.


“Hãy bỏ tiền ra để xây dựng một mạng lưới rồi tập trung tìm kiếm những người thích hợp tham gia vào Hang Sói, khu vực tìm kiếm không chỉ ở phía Nam mà phải tìm ở khắp Vạn Hoa và thậm chí ở nước ngoài, chỉ cần có người phù hợp với điều kiện thì đều đưa vào hết cho tôi.



Hoàng Phương sửng sốt trong hai giây rồi nói: “Ông chủ, tại sao lần này phải gấp gáp đến như vậy?”
Trần Hùng đáp lại: “Anh có biết năm xưa Thiên Tội có số lượng người nhiều nhất là bao nhiêu người hay không?”
“Bao nhiêu?”
“Năm trăm, thế nhưng những người sống sót cuối cùng và trở thành thành viên thực sự của Thiên Tội chỉ có năm mươi ba người.


Trần Hùng liền hít sâu một hơi khi nói đến điều này, anh nói tiếp: “Hoàng Phương, sắp tới sẽ có một cuộc chiến rất tàn nhẫn và khốc liệt ở Tô Hàng và sẽ có rất nhiều người chết, nếu như anh không nhanh chóng tập hợp nguồn máu mới vào đây cho tôi thì Hang Sói sẽ tiêu đời đấy.


Lúc này Trần Hùng trở nên vô cùng nghiêm túc, Hoàng Phương cũng nhận ra được vụ việc này không phải là chuyện thường nên liền nặng nề gật đầu.

“Abh Hùng, khi nãy chúng tôi đã gây ồn ào như vậy ở trên cây cầu, tôi vẫn không hiểu vì sao lại lại muốn chúng tôi cố tình làm lớn chuyện lên vậy.


“Dù sao thì nơi này cũng là Tô Hàng chứ không phải là địa bàn của chúng ta, nếu như làm lớn chuyện này lên thì không dễ kết thúc đâu.


Trần Hùng đáp lại: “Vậy thì anh hãy xem thử trong mạng xã hội có làm lớn chuyện này lên không?”
Hoàng Phương lấy điện thoại ra và lướt xem mạng xã hội ở địa phương của Tô Hàng, thế nhưng anh ta lại không hề phát hiện bất kỳ tin tức nào liên quan đến vụ việc ở trên cầu.

Hơn nữa, dựa vào tình huống thông thường, khi thành viên của Hang Sói ở trên cầu giết chết nhiều người như vậy thì chắc hẳn bây giờ cảnh sát cũng đã tìm đến tận cửa rồi, thế nhưng bây giờ cảnh sát cũng không hề đến đó.

Điều này không hợp lý chút nào!
Nơi này không phải thành phố Bình Minh và cũng không phải địa bàn của bọn họ, Trần Hùng cũng không tìm được mối quan hệ nào ở nơi này, thế nhưng tại sao có chuyện lớn đến như vậy lại dương như bị người khác dẹp loạn một cách âm thầm lặng lẽ.


Trong lúc Hoàng Phương vẫn còn đang cảm thấy bất ngờ thì Trần Hùng liền mỉm cười và vỗ bả vai anh ta: “Đừng suy đoán nữa, anh đi làm những việc nên lam đi.


“Đúng rồi, quy định cũ, bây giờ Ngọc Thanh đã thành lập chi nhánh ở Tô Hàng, mỗi ngày đều phải cử ít nhất hai thành viên của Hang Sói làm bảo vệ ở chi nhánh của Ngọc Thanh.

Còn nữa, nơi này là kho hàng của chi nhánh Ngọc Thanh ở Tô Hàng, sau này Ngọc Thanh đều sẽ chuyển những món hàng được phân phối theo tuyến đường phía Nam đến kho hàng ở nơi này, sự an toàn của nơi này cũng nhân tiện giao cho Hang Sói phụ trách đấy.


“Được!”
Trần Hùng không nói thêm lời nào và quay người lên xe.

Anh vừa mới lên xe liền nghe thấy tiếng ngáy như sấm vang ở trong xe.

Ở ghế sau, tên tám ngón tay điên đang ngồi dựa vào ghế và ngủ thiếp đi.

“Tỉnh dậy.



Trần Hùng quay người và vung một cú đấm về phía tên tám ngón tay điên, vậy mà tên tám ngón tay điên kia không hề mở mắt ra nhưng cũng chặn được nắm đấm của Trần Hùng nhanh như tia chớp.

Anh ta mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra và nhìn vào Trần Hùng mà nói: “Tiếp theo đi đến nơi nào?”
Trần Hùng trả lời: “Anh đi bảo vệ vợ của tôi, sắp tới có lẽ tôi sẽ phải vào cục cảnh sát một chuyến.


Tên tám ngón tay điên nói với vẻ mặt bất lực: “Trần Hùng, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.


“Chỗ nào không đúng chứ?” Trần Hùng hỏi.

“Sao tôi lại cảm thấy bây giờ tôi đã trở thành vệ sĩ đặc biệt của nhà anh rồi vậy?”.