Điện Đức Hoàng

Chương 1097: 1097




Bây giờ suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, có những trường hợp tuyệt đối không thể đánh đơn.

Hang Sói là một tập thể, bọn họ cần thiết phối hợp với nhau, lấy nhiều thắng ít không mất mặt, đánh không lại kẻ thù mới là chuyện đáng xấu hổ.

Dưới sự phối hợp của ba người Khôi Huy Thiệu, Hồ Điệp, bọn họ đã ép ông Dương liên tục lùi về phía sau, rất nhanh, chiêu thức của ông Dương trở nên rối loạn.

Trong lòng ông Dương cũng hết sức kinh ngạc, bởi vì ông ta hoàn toàn không hề nghĩ tới đám người này lại biến thái như vậy.

Nói về đến việc dùng đao, ông Dương cũng được xem như là cao thủ dùng đao hàng đầu ở vùng Tô Hàng này, ông ta từng có chiến tích chém hơn ba mươi người, đoạn thời gian đó ông ta thậm chí còn từng nghĩ rằng đao pháp của mình là vô địch thiên hạ.

Nhưng vào giây phút này, ông ta chợt ý thức được dường như bản thân không có mạnh mẽ như mình đã tưởng tượng.


Chính xác mà nói, đối thủ lần này ông ta gặp phải, quá dị thường!
Mà ở phía bên kia, hai mươi thành viên của Hang Sói đấu với hơn năm mươi cao thủ vẫn như cũ không rơi vào tình thế bất lợi.

Thậm chí còn có thể nói hai mươi thành viên của Hang Sói đã chiếm ưu thế tuyệt đối, người của đối phương đúng là rất lợi hại, chỉ là Hang Sói hôm nay đã sớm không còn như xưa nữa.

Trước kho hàng vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, người của ông Dương lần lượt ngã xuống đất, bọn họ một khi đã ngã xuống đất thì không còn khả năng gượng dậy nữa.

Tất nhiên, Hang Sói bên này không phải không có hao tổn gì, tính đến thời điểm hiện tại, đã có gần một nửa số thành viên Hang Sói bị thương, thậm chí còn có vài người còn bị thương nặng.

Nhưng đám người này dường như không có dây thần kinh đau đớn, cho dù có hứng chịu bao nhiêu nhát dao trên người, trên mặt cũng không lộ ra một tia đau khổ, ngược lại càng trở nên dữ tợn và điên cuồng.

Lúc này, đã có mấy người do ông Dương mang theo bắt đầu suy sụp tinh thần.

Cái đám người này rốt cuộc là loại người gì thế này, điên hết rồi hả?
Trong lúc vội vàng, có người rút súng ra bắn một phát vào một thành viên của Hang Sói, viên đạn trúng vào bả vai của đối phương.

Chỉ là khi thấy đối phương lại dùng ngón trỏ và ngón giữa đâm vào miệng vết thương, sau đó trực tiếp kéo viên đạn ra ngoài, tên đó hoàn toàn ngơ ngác.

Đặc biệt là lúc đối phương còn cười ha hả, trên tay cầm viên đạn kia miệng thì cười như một tên điên, người này chỉ cảm thấy cả người cũng sắp hỏng mất.

“Mẹ nó, đồ thần kinh.



“Hì hì! ha ha ha ha.


Tên thành viên của Hang Sói này chính là Lưu Trọng, trên tay cầm viên đạn đẫm máu, vừa mỉm cười vừa đi từng bước về phía người nọ.

“Đàn ông mà, đánh nhau cần dựa vào nắm đấm, sao lại dùng súng thế này?”
Lúc này, một thân khí thế dũng mãnh vững chắc của Lưu Trọng hoàn toàn bộc lộ, chỉ riêng khí thế này thôi cũng đủ khiến đối phương khiếp sợ.

Trong lúc nóng vội, đối phương lại bắn mấy phát về phía Lưu Trọng.

Nhưng có lẽ vì anh ta quá căng thẳng nên tất cả mấy phát súng này đều bị trượt, thậm chí có một phát là bắn thẳng vào người anh.

“Rác rưởi, dùng súng còn được xem là đàn ông sao?”
Lưu Trọng đã tới trước mặt người này, anh ta bóp chặt cổ họng đối phương: “Bắn tiếp đi.



Người nọ trợn to hai mắt, miệng thì há hốc, Lưu Trọng nhét viên đạn đẫm máu trên tay vào miệng người đàn ông.

Anh ta thuận tay vỗ một cái, ực một tiếng, viên đạn bị Lưu Trọng cứng rắn nhét vào cuống họng đối phương đã bị nuốt xuống.

Ầm!
Lưu Trọng một phát đá bay người nọ, sau đó quay người đi về phía một người khác.

Vết thương bị đạn bắn trên bả vai hoàn toàn bị anh ta bỏ qua, trong nháy mắt, Lưu Trọng lại giết thêm một người.

Lúc này, không chỉ là Lưu Trọng bên này mà những nơi khác cũng trở nên không khác nhau mấy.

Trận ác chiến ban đầu đã sớm biến thành trận chiến đẫm máu, trước cửa kho hàng khắp nơi toàn là máu tươi, nhìn qua vô cùng thảm thiết!.