Điện Đức Hoàng

Chương 1136: 1136




Nhất thời, những người này chưa phản ứng được những gì đang xảy ra.

Rất nhanh, đã qua mười giây, Bạo Phong cầm súng trong tay, tùy ý bắn vào một người bên cạnh.

Pằng.

Người này kêu lên một tiếng ngã xuống, cả hội trường rơi vào cảnh hỗn loạn, la hét ầm ĩ.

Sau khi Bạo Phong giết người, hoàn toàn không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, bình tĩnh giống như chỉ giẫm chết một con kiến vậy.

Sau đó, anh ta bắt đầu đếm ngược.

“Ông ta đang ở phòng vip lầu hai.


Cuối cùng, giọng nói của một ông chủ vang lên, Bạo Phong cười nhạt một tiếng, ra hiệu cho đám đàn em phía sau, nhóm người này lập tức đi lên phòng vip tầng hai.

Tuy nhiên đúng lúc này, Tô Quang Huy đã đi từ trong ra.

“Ông là ai, là ai mời ông đến đây?”
“Tự mình đi ra sao.



Bạo Phong dùng tay đẩy kính râm, có chút ngạc nhiên vì sự dứt khoát của Tô Quang Huy.

“Linh đánh thuê chúng tôi làm việc không nói tên người thuê, đây là quy tắc.


Nói xong, Bạo Phong lấy một bức ảnh trong người ra, sau khi so sánh, ông ta xác định người đứng đó chính là Tô Quang Huy.

Trong thoáng chốc, Bạo Phong nâng khẩu IMI Desert Eagle màu vàng trong tay lên, nhắm vào Tô Quang Huy.

Pằng.

Lại vang lên một tiếng súng, viên đạn vàng bắn từ trong ra, lập tức bắn về phía Tô Quang Huy.

Khả năng bắn súng của Bạo Phong vô cùng chuẩn, trong khoảng hai mươi mét hoàn toàn có thể bắn chính xác.

Mà bây giờ khoảng cách của Tô Quang Huy với Bạo Phong, chỉ không đến mười mét.

Phát súng này đối với Bạo Phong mà nói hoàn toàn không có gì hồi hộp, chắc chắn có thể bắn một phát chết luôn.

Tuy nhiên ngay khi anh ta bắn ra, trước mắt Tô Quang Huy đột nhiên hiện lên một tia sáng vàng.


Keng.

Tia sáng vàng đó không nghiêng lệch đánh trúng vào viên đạn đang bay nhanh, giống như màn trình diễn được chỉnh sửa qua máy tính vậy.

Sau đó viên đạn lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, xẹt qua da đầu Tô Quang Huy, xuyên qua bức tường sau lưng Tô Quang Huy.

Mà tia sáng vàng đó chính là một lá bài, sau đó lá bài bay một vòng, giống như phi tiêu vậy, lại quay trở về trong tay chủ nhân của nó.

Chủ nhân của lá bài vàng này chính là Lạc Tiến.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạo Phong quay mày, mà những đàn em sau lưng anh ta cũng run lên, vô thức nâng súng trong tay lên, bắn về phía Tô Quang Huy.

Phía sau Tô Quang Huy, Lạc Tiến nghịch bài trong tay, bình tĩnh đi ra, cuối cùng đứng trước mặt Tô Quang Huy.

Cơ thể Lạc Tiến cao hơn Tô Quang Huy, cho nên lúc này anh ta hoàn toàn ngăn Tô Quang Huy phía sau, hoàn toàn không để lộ ra bất kỳ góc chết nào.

“Tô Quang Huy, tôi lại cứu ông một mạng rồi, cho nên sau khi trò chơi này kết thúc, ông tổng cộng nợ tôi ba mạng đấy.


Lạc Tiến là một tay cờ bạc, cho nên anh ta làm chuyện gì cũng đều thích sử dụng phương thức đánh bạc này.

Bây giờ Tô Quang Huy nợ anh ta, quả thật càng ngày càng nhiều.

Sau đó Lạc Tiến tháo kính râm xuống, nhìn về phía nhóm người Bạo Phong phía đối diện, cười.

“Đây không phải Binh đoàn lính đánh thuê Bạo Phong sao, làm gì vậy, bọn mày không ở bên nước ngoài, chạy đến Tô Hàng Vạn Hoa làm gì chứ?”.