Điện Đức Hoàng

Chương 1161: 1161




Thành viên hội đồng quản trị đều gật đầu: "Từ Vân đã hẹn Trần Hùng đấu một trận ở Hổ Quyển, thật đúng là nổi tiếng.

Sau trận chiến này, bất kể tên Trần Hùng kia thắng hay thua, thì nhất định sẽ nổi tiếng ở Tô Hàng."
Tôn Tề Thiên trả lời: "Nếu như Trần Hùng thua, không có khả năng còn sống sót được, nhưng..."
"Chủ tịch, chẳng lẽ ông cho rằng tên Trần Hùng kia còn có thể đánh thắng được Từ Vân sao?"
Thành viên hội đồng quản trị Đoàn Ảnh Quân ở bên cạnh liên tục lắc đầu, rất rõ ràng là ông ta cũng không tin Trần Hùng có năng lực này.
Tôn Tề Thiên nói: "Ai mà biết được, dù sao núi này cao còn có núi cao hơn.


Tuy tên Trần Hùng kia trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay mấy thanh niên biến thái xuất hiện còn ít sao? Mông Diệc và Tả Khâu bọn họ cũng qua đó hết rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ báo cáo lại tình hình ở hiện trường về đây, như vậy thì có thể để cho chúng ta hiểu thêm về tên Trần Hùng này một cách trực quan rồi."
"Nếu như Trần Hùng thật sự thắng rồi, chúng ta phải đánh sao?" Lạc Chấn Nam hỏi.
Trong lúc nhất thời Tôn Tề Thiên trở nên nghiêm túc lên, ông ta nói: "Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn nói với mọi người, bất kể trận chiến này ai thắng ai thua, tất cả các người đều nhịn hết cho tôi.

Trước chuyện này, tất cả đều thành thật một chút cho tôi, tuyệt đối không thể chọc phải bất kỳ phiền toái gì hết."
Sáu thành viên của hội đồng quản trị đều trở nên nghiêm túc hơn, đúng lúc này, Tôn Ngọc Vinh đại khái khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một thân tây trang trực tiếp đứng lên: "Nhưng nếu như tên Trần Hùng kia thật sự đánh bại Từ Vân, thu phục được nhà họ Tô, bước tiếp theo chắc chắn cậu ta sẽ nhằm vào tập đoàn Ngọc Tề chúng ta.

Chẳng lẽ chúng ta không ra tay trước để chiếm được lợi thế sao?"
"Câm miệng."
"Anh…"
"Lúc đang họp, đừng gọi tôi là anh, ngồi xuống cho tôi."
Tôn Ngọc Vinh là em trai ruột của Tôn Tề Thiên, tính của người này hơi kích động, hơn nữa cũng không có năng lực gì lớn cả, so dũng khí đùa giỡn độc ác thì lại có một thân.

Nếu không phải anh ta có thân phận là em trai của Tôn Tề Thiên này, anh ta tuyệt đối không có tư cách trở thành một trong sáu thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ngọc Tề.
"Cứ như vậy đi.


Tan họp.

Mỗi người các người đều nhớ kỹ những lời tôi vừa mới nói cho tôi."
"Trước chuyện này, tất cả đều thành thật một chút cho tôi."
Một đám thành viên hội đồng quản trị đều không trả lời, chỉ yên lặng gật đầu.
Quả thật, so với chuyện này, tất cả những thứ khác đều không đáng nhắc tới.
Lúc này ở bên ngoài khu canh gác của Hổ Quyển đã tấp nập người từ lâu rồi, một bộ phận lớn những người này đều là người bình thường ở khu vực Tô Hàng này.
Trên thực tế bọn họ căn bản không biết hôm nay sẽ làm chuyện gì cụ thể ở nơi này, đương nhiên cũng có một bộ phận đã nghe được phong phanh một ít, bọn họ hâm mộ tiếng tăm mà đến, chính là muốn xem náo nhiệt.
Nhưng đứng ở bên ngoài của khu canh gác này, chắc chắn là không nhìn thấy náo nhiệt gì cả.
Bên trong khu canh gác đã có không ít nhân vật lớn có mặt rồi, những người này hoặc là đại biểu cho gia tộc quyền thế hàng đầu, hoặc là cao thủ võ lâm nổi danh ở Tô Hàng, thậm chí là cả khu vực phía nam, đồng thời thì người của nhà họ Tô cũng đã tới từ sớm.
Những giọt mưa rả rích rơi xuống từ trên bầu trời, lúc này ở một vị trí để ngắm cảnh, Tô Cẩn Lương đang ngồi ở bên đó, người đứng bên cạnh cô ta chính là Thích Trùng, ở phía sau nữa thì lại là một đám người nhà họ Tô.

Đồng thời ở bên ngoài chòi nghỉ mát này, còn có một vài người đứng đó nữa, tất cả những người này đều là người của phe Khuất Tử, những người này vốn là người có quyền có thế ở Tô Hàng, hơn nữa có quan hệ với Tô Cẩn Lương, tất nhiên bọn họ cũng có tư cách tới nơi này xem cuộc chiến.
Nơi hẹn đấu không phải là nơi này mà là ở trên một hòn đảo ở phía trước bên kia cách đại khái khoảng tám trăm mét.
Lúc này ở bên kia hồ đã chuẩn bị ca nô xong xuôi, Tô Cẩn Lương bọn họ cũng sắp ngồi lên ca nô để đi qua bên đó.
Đó là một hòn đảo nhỏ được hình thành từ thiên nhiên, đại khái cũng chỉ có diện tích mấy nghìn mét vuông.

Ở Hổ Quyển thì mấy hòn đảo như vậy cũng không tính là ít, có rất nhiều thậm chí là đã được xây dựng lên thành sơn trang trên hồ rồi.
Mà hòn đảo nhỏ này, trước mắt vẫn là một mảnh hoang vu.
Lúc này ở nơi cách hòn đảo nhỏ này đại khái khoảng năm mươi mét, một chiếc thuyền nhỏ trơ trọi trôi dạt trên mặt hồ, trên thuyền có một hòa thượng với râu bạc trắng đang ngồi, trong tay ông ta có cầm một cần câu cá, người này chính là Từ Vân..