Điện Đức Hoàng

Chương 1180: 1180




“Lấy ví dụ như bọn họ với nhà họ Tô chúng tôi, nửa năm trước, tháng nào bọn họ cũng đều sẽ vì mọi loại chuyện mà xảy ra xung đột với nhà họ Tô, nhưng nửa năm nay, lại rất ít có xung đột với nhà họ Tô.


“Tập đoàn Ngọc Tề này giống như cố hết sức thu liễm lại trong khoảng thời gian nửa năm vậy, đến cả em trai Tôn Ngọc Vinh của chủ tịch tập đoàn Ngọc Tề Tôn Tề Thiên, lúc trước luôn thích gây chuyện thị phi ở Tô Hàng, mà nửa năm nay, tến đó cũng thu liêm lại rất nhiều.


“Đồng thời, đặc biệt là một số gia tộc ở Tô Hàng có võ thuật và có nhiều cao thủ, lúc trước ba vương bài của tập đoàn Ngọc Tề thích thấy là khiêu chiến chèn ép nhưng gia tộc này, mà bây giờ, cũng đều trở lên quy củ hơn.


“Tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, quá bất thường rồi.


Trần Hùng nói: “Tám năm trước tập đoàn Ngọc Tề bộc lộ tài năng, mà trong thời gian nửa năm này, bọn họ lại bắt đầu làm con rùa rụt cổ, đúng không?”
“Ừ, cũng gần như vậy.


Trần Hùng quay đầu nhìn về phía Viễn Trọng Chi nói: “Chú Viễn, chuyện này chú thấy thế nào?”

Viễn Trọng Chi nói: “Tập đoàn Ngọc Tề này rất có khả năng là đang chuẩn bị cho một việc nào đó, cho nên mới lựa chọn ẩn nhẫn vào lúc này.


“Đúng vậy.


Tô Quang Huy lập tức nói: “Tôi cũng có ý nghĩ như vậy.

Tập đoàn Ngọc Tề này nhất định là đang làm chuyện bí mật nào đó, nhưng bọn họ quá thần bí, chúng ta rất khó để điều tra rõ ràng được rốt cuộc tập đoàn Ngọc Tề này đang làm cái gì.


Nói đến đây, ba người đều im lặng.

Cho đến một lúc lâu sau, Trần Hùng mới vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi có một trực giác, chuyện bí mật này của tập đoàn Ngọc Tề là rất lớn.


“Lớn thế nào.

” Viễn Trọng Chi hỏi.

“Cụ thể lớn bao nhiêu thì cháu cũng không nói chính xác được.


Trần Hùng lắc đầu nói: “Có điều cho dù bọn họ đang lên kế hoạch bí mật gì, cháu cảm thấy chúng ta nhất định phải nhanh chóng làm rõ rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì.


“Đúng, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng.


Viễn Trọng Chi nhìn Tô Quang Huy nói: “Gia chủ Tô, những chuyện này cũng chỉ có làm phiền anh mà thôi.



Tô Quang Huy chắp tay nói: “Lúc trước nhà họ Tô chúng tôi vẫn luôn có một phòng tình báo riêng, có điều mấy năm nay Tô Văn Hùng quá phế vật, có đao tốt cũng không biết sử dụng.

Lần này, tôi dự định tổ chức lại phòng tình báo này, sau này chắc có thể cung cấp không ít tin tức và tình báo cho các người.


“Ừ.


Sau khi Tô Quang Huy rời khỏi, Trần Hùng và Viễn Trọng Chi tiếp tục ở lại đây nói chuyện uống trà.

Trời sắp tối, Trần Hùng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Không ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi sao?” Viễn Trọng Chi cười hỏi.

“Không.

Mẹ nuôi không ở đây, thức ăn ở đây không hợp khẩu vị của cháu.


“Ha ha, vậy cậu đi đi.



Viễn Trọng Chi xua tay, dù sao qua hai ngày nữa Trần Hùng cũng sẽ chuyển đến khu biệt thự ven Hồ Tây Tử này, cho nên ông ấy cũng không cần phải níu kéo lại.

Trần Hùng rời khỏi căn biệt thự của Viễn Trọng Chi, khi đi qua căn biệt thự bên cạnh, anh nhìn thấy Ngụy Tuấn vẫn không ngừng làm động tác vung dao như mọi khi ở trong sân.

Mà ngoài sân, còn có một người đang đứng yên lặng quan sát, người này chính là Ngô Trung Kiên.

“Làm gì vậy?”
Trần Hùng đi đến phía sau Ngô Trung Kiên, vỗ lên vai anh ta một cái, chắc là vừa rồi Ngô Trung Kiên quá nhập tâm, cho nên cú vỗ này dọa Ngô Trung Kiên giật mình.

Anh ta quay người lại, vô thức đấm một cú về phía Trần Hùng, nhưng lại bị Trần Hùng đỡ được.

“Anh Trần Hùng, là anh sao?”
Ngô Trung Kiên thu lại cú đấm.

Trần Hùng nói: “Cậu không có chuyện gì đứng đây làm gì chứ? Sao vậy, lẽ nào cậu muốn đánh một trận với Ngụy Tuấn sao?”.