Điện Đức Hoàng

Chương 1187: 1187




“Ai cũng có thể sử dụng.


Liễu Nguyệt nói: “Nhưng trong mấy ngày nay thì đã bị ông chú kia bao hết rồi, ông ta có tiền mà, lúc ấy trực tiếp ném ra ba trăm năm mươi triệu, quá xa xỉ.


“Vậy hơn mười năm trước thì sao, căn phòng đó là của ai?” Trần Hùng tiếp tục hỏi.

Liễu Nguyệt lắc đầu nói: “Hơn mười năm trước tôi vẫn còn đang học tiểu học đó, làm sao mà biết căn phòng đó là của ai được chứ? Hơn nữa cứ qua vài năm thì thanh lâu Tân Nguyệt này sẽ đổi chủ một lần, sửa chữa một lần.

Chuyện từ hơn mười năm trước ai mà nhớ được chứ.


Nói đến đây, hình như Liễu Nguyệt phát hiện ra cái gì đó, cô ta kinh ngạc hỏi: “Anh đẹp trai, chẳng lẽ ông chú kỳ lạ kia đến thanh lâu Tân Nguyệt của chúng tôi là để tìm kiếm người tình từ hơn mười năm trước của ông ta hay sao?”

“Ôi.


Trần Hùng hít một cái, quả nhiên là phụ nữ chốn trăng hoa, cái thứ gì được phát ra từ trong miệng của cô ta cũng tràn đầy sự vẩn đục cả.

Liễu Nguyệt nhanh chóng dẫn Trần Hùng đi đến căn phòng ở trên tầng ba, nhìn xuyên thấu qua rèm cửa ở bên ngoài thì quả nhiên anh nhìn thấy Ngụy Tuấn đang ngồi ở bên trong.

“Anh đẹp trai, anh còn muốn dặn dò thêm gì nữa không?” Liễu Nguyệt nháy mắt nhìn Trần Hùng, theo bản năng ưỡn bộ ngực của mình ra một chút, rất hiển nhiên là cô ta vẫn chưa từ bỏ, còn muốn làm bộ làm điệu ở trước mặt của Trần Hùng.

Nhưng sao Trần Hùng có chút hứng thú nào với cô ta được chứ?
“Không có.


Trần Hùng rất lạnh lùng trả lời một câu rồi sau đó đi vào trong căn phòng này.

Lúc này ở bên trong căn phòng, một mình Ngụy Tuấn đang cô độc ngồi ở trước cái bàn trà kia, lộ ra vẻ vô cùng cô đơn tịch mịch.

Trong mắt của ông ta có sự bối rối, biểu cảm trên mặt thì cho thấy một chút trống vắng.

Ở trong ấn tượng của Trần Hùng, thần thái của Ngụy Tuấn lúc nào cũng rất tự tin, còn Ngụy Tuấn bây giờ thì lại khiến cho Trần Hùng cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

“Ai đó?”
Trần Hùng vừa đặt chân lên thềm thì bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Ngụy Tuấn.

Một cao thủ như Ngụy Tuấn chắc chắn sẽ có chút lực cảm giác đó.


Một tiếng rống này rất có uy thế, e là sau khi người bình thường nghe xong nhất định sẽ bị dọa đến run lên một cái, nhưng Trần Hùng vẫn bình tĩnh nhã nhặn như cũ.

“Là tôi đây chú Tuấn.


Trần Hùng đi về phía của Ngụy Tuấn, lúc Ngụy Tuấn nhìn thấy Trần Hùng thì trong mắt lóe lên một tia khác thường: “Trần Hùng, sao cậu lại đến đây?”
Trần Hùng ngồi xuống ở đối diện Ngụy Tuấn, nói: “Vẫn luôn đuổi theo chú sang tận đây từ bên bờ hồ Tây Tử.


“Cậu theo dõi tôi sao?”
“Có vấn đề gì hay sao?”
Trần Hùng cười cười rồi nói: “Là chú Viễn bảo tôi đến tìm chú.

Chú ấy biết mấy ngày nay tối nào chú cũng sẽ đi ra ngoài, còn ban ngày thì tinh thần không tốt, chú ấy không yên tâm cho nên bảo tôi đến tìm chú hỏi chú rốt cuộc đang làm gì vậy.


Nói đến đây, Trần Hùng tự rót cho mình một ly trà rồi nói tiếp: “Chú Ngụy, chuyện gì đây, sao chú cũng có thói quen đi dạo thanh lâu rồi?”
Ngụy Tuấn tức giận trừng mắt với Trần Hùng một cái, nói: “Cậu nhìn tôi thế này có giống đang đi dạo thanh lâu không?”

“Cũng không giống lắm, làm gì có ai đến thanh lâu để uống trà chứ?”
“Trước đây tôi từng nghe chú Viễn nói, hơn mười năm trước chú đã từng đến Tô Hàng, lúc ấy là muốn đến để khiêu chiến với một đao khách sử dụng song đao đúng không, sau đó chú bại dưới tay của ông ta?”
“Không sai.

” Ngụy Tuấn gật đầu.

“Sau đó chú còn gặp được một người đẹp ở chỗ này?”
“Đúng vậy.


Đột nhiên Trần Hùng nở nụ cười rồi nói: “Chú Ngụy, nếu như tôi đoán không lầm thì chắc chắn người đẹp mà chú gặp được là người của thanh lâu Tân Nguyệt này đúng không? Nếu không thì chú cũng sẽ không ngâm mình cả đêm ở trong thanh lâu Tân Nguyệt này.

”.