Điện Đức Hoàng

Chương 1202: 1202




Phó Văn Lâm khom người xuống, nhặt lại thuốc lá trong thùng rác lên, sau đó châm một điếu thuốc lên.
Cô trợ lý vẫn muốn đi ngăn cản, nhưng Phó Văn Lâm lại khua khua tay với cô ta, lần này cô trợ lý không nói gì nhiều, ngoan ngoãn lùi lại đứng qua một bên.
“Ông Lâm, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?” Người phụ trách đó nói: “Nếu như chúng ta không chấp nhận yêu cẩu của tập đoàn Ngọc Tề, thì rất có khả năng sẽ đem đến tai họa rất lớn cho Quỹ Sao Quang chúng ta.”
Phó Văn Lâm trầm tĩnh hồi lâu, cuối cùng nặng nề phun ra sáu chữ: “Đừng để ý đến ông ta!”
“Nhưng mà, ông Lâm...!”
“Không cần thiết phải nói nhiều, những chuyện như thế này chúng ta tuyệt đối không được thỏa hiệp, đi làm việc đi, nên làm gì thì cứ làm, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý.”

“Vậy được thôi!”
Người phụ trách này với cô trợ lý quay người rời khỏi phòng làm việc, Phó Văn Lâm hút từng hơi từng hơi, hút hết điếu thuốc cầm trong tay.
Sau đó ông lại ho dữ dội, ông cảm thấy trong cổ họng của mình đột nhiên có một mùi máu tanh, ông vội vàng lấy khăn tay bụm miệng lại, sau khi lấy khăn tay xuống thì trên khăn tay có một vết máu tươi.
Phó Văn Lâm hít sâu một hơi, giấu khăn tay vào trong ngăn kéo, trong ánh mắt có chút buồn rầu.
Khoảng nửa tiếng sau thì điện thoại của ông vang lên.
Màn hình điện thoại hiện lên là một số lạ, mặc dù ông không hề biết số điện thoại này rốt cuộc là của ai, nhưng trong lòng ông đã đoán ra được kha khá rồi.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói diễu võ ương oai của Tôn Ngọc Vinh: “Ông Lâm, lúc nãy Quỹ Sao Quang bên ông từ chối yêu cẩu của tổ chức tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi, ông đây là muốn đá chọi đá với tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi sao?”
Gân xanh trên trán Phó Văn Lâm đã sớm nổi lên rồi, lúc này trong lòng ông vô cùng phẫn nộ, nhưng ông không có thể hiện ra trong điện thoại.
“Ông Vinh, Quỹ Sao Quang chúng tôi là toàn tâm toàn ý làm từ thiện, hơn nữa bên chúng tôi cũng đã có kênh quyên góp thuần thục rồi, cho nên...!”
Lời Phó Văn Lâm vẫn chưa nói xong thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng chửi mắng của Tôn Ngọc Vinh: “Ông Lâm, ông đây là có ý gì, ý của ông là tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề không phải toàn tâm toàn ý làm từ thiện hả? Hay là ông xem thường tập đoàn Ngọc Tề của tôi?”
“Ông Vinh, tôi không phải có ý này...!”

“Bớt nhiều lời, tôi đã nói rồi đấy, không chỉ số tiền từ thiện lần này của các người phải thông qua tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi, mà số tiền từ thiện sau này của Quỹ Sao Quang các người, toàn bộ cũng phải thông qua tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi để đi quyên tặng, nếu không, tôi sẽ khiên cả Quỹ Sao Quang của mấy người biến mất khỏi Tô Hàng.”
“Ông Vinh...!”
Tút tút tút...!
Tôn Ngọc Vinh bên kia hoàn toàn không cho Phó Văn Lâm cơ hội giải thích gì cả, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Giây phút này, giống như cả người Phó Văn Lâm già đi thêm mấy tuổi vậy, hơn nữa sức khỏe của ông vốn đã không tốt rồi, lúc này cả người ông nhìn trông tiều tụy hơn rất rất nhiều.
Ông lại ho dữ dội lần nữa, đưa khăn tay lên bụm miệng lại, lại một vết máu tươi.
Những yêu cầu vô lý mà Tôn Ngọc Vinh đưa ra đó, Phó Văn Lâm tuyệt đối không thể đồng ý được.


Nếu thật sự đồng ý rồi, thì Quỹ Sao Thành cũng sẽ trở thành công cụ kiếm tiền của tập đoàn Ngọc Tề, ông tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra được.”
Nhưng mà, thế lực của tập đoàn Ngọc Tề ở Tô Hàng này quả thực quá lớn mạnh rồi, nó chính là một chiếc thuyền khổng lồ, chỉ cần nó nhẹ nhàng đánh bọt sóng một chút thì có thể khiến cho Quỹ Sao Quang tan xương nát thịt.
Cho nên, giây phút này Phó Văn Lâm thật sự mù tịt rồi.
Và Tôn Ngọc Vinh cũng không có đùa với Phó Văn Lâm, hai ngày tiếp theo, Tôn Ngọc Vinh lợi dụng thế lực của tập đoàn Ngọc Tề để liên tiếp đả kích và chế tài Quỹ Sao Quang, cho dù là con đường chính đáng hay là con đường ngầm, đều khiến cho Quỹ Sao Quang không có chút sức chống lại.
Hai ngày sau, bên Tôn Ngọc Vinh đã chuẩn bị xong hợp đồng bá vương, muốn cưỡng ép Quỹ Sao Quang hợp nhất vào tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề, hoàn toàn khiến Quỹ Sao Quang trở thành công cụ kiếm tiền của tập đoàn Ngọc Tề..