Điện Đức Hoàng

Chương 1219: 1219




“Thật là mong chờ, bạn già, mày có háo hức không?”
Tài xế cảm giác cả da đầu đều tê dại, hắn không hiểu được người này rốt cuộc muốn làm gì, bị bệnh à?
Cuối cùng tài xế cũng không biết mình làm sao mà lái được đến Thính Phong đình.

“Đến rồi, quý khách.”
Xe dừng lại, lúc nói ra mấy chữ này, chính tài xế cũng cảm nhận được sự run rẩy của bản thân.

Ngụy Tuấn không trả lời mà trực tiếp mở cửa xe bước xuống.

Tài xế lúc này như được ân xá, đạp mạnh chân ga dùng tốc độ nhanh nhất mà rời khỏi nơi này.
Một tiếng sấm phá tan bầu trời đêm, cơn mưa ngày càng lớn, Ngụy Tuấn chắp tay sau lưng cầm theo thanh đao đầu rồng, từng bước đi về phía trước.

Trên đường không một bóng người, ánh đèn hai bên đường mờ ảo, Ngụy Tuấn bước từng bước trên đường, theo từng bước chân là vô số bọt nước văng lên.


Nước mưa làm ướt khuôn mặt, quần áo và cả thanh đao trên người ông ta.

Càng đi về phía trước hình ảnh trong đầu ông ta càng rõ ràng.
Hơn mười năm trước, chính là con phố này, là ngôi đình ở phía trước chừng mười mét này, là nơi Ngụy Tuấn đại chiến với Dương Đạo, cuối cùng Dương Đạo dùng Song Đao của mình rạch trước ngực Ngụy Tuấn một dấu X vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Những năm gần đây, nếu nói Kiếm Si Bắc Giang là ranh giới Ngụy Tuấn không qua được thì Song Đao Dương Đạo chính là một ngọn núi sừng sững trong lòng Ngụy Tuấn.

Ông ta đã vượt qua Kiếm Si Bắc Giang, hôm nay ông sẽ bay qua ngọn núi này.

Đây cũng là chấp niệm của võ giả, chỉ có thể chân chính chiến thắng chấp niệm này thì ông ta mới có thể xé tan màn đêm trong lòng bấy lâu.

Qua mười năm, con đường này cũng trở nên sầm uất hơn, những chữ trên Thính Phong đình cũng vô cùng rõ ràng,
Thính Phong đình tổng cộng gồm sáu tầng, khi đó có thể coi như là một tòa nhà cao nhất khu.

Nhưng bây giờ hai bên đường đã có vô số tòa cao ốc, trở lại chốn cũ, Ngụy Tuấn cũng cảm giác được Thính Phong đình đã không còn nguy nga như năm đó nữa.


Sau một hồi nghênh đón trận mưa, Ngụy Tuấn bước vào bên trong Thính Phong đình, sau đó hào sảng mà ngồi trên cái ghế dài đỏ.

Ông ta nhìn thời gian một chút, chỉ vài phút nữa là mười một giờ, Song Đao Dương Đạo sẽ nhanh đến.

Ông ta nhìn thẳng phía trước, chuyện của mười năm trước tựa như một thước phim thoáng hiện lên trong đầu ông ta, địa điểm giống nhau, thời gian giống nhau, thời tiết giống nhau.

Nhưng Ngụy Tuấn tuyệt đối không để cho cảnh của mười năm trước đó lặp lại một lần nữa.

Năm đó Dương Đạo để lại một dấu trên ngực Ngụy Tuấn, nay Ngụy Tuấn muốn trả lại dấu X đó trên cổ Dương Đạo.

Lại một tia chớp xuất hiện trên không trung, khắp nơi vẫn vang lên tiếng mưa rơi tí tách, càng ngày càng lớn, xung quanh chỉ có thể nghe được tiếng mưa không ngừng.

Mười một giờ, đây là thời gian Ngụy Tuấn hẹn Dương Đạo.

Nhưng từ bên kia con phố, hình ảnh người đàn ông gầy gò mang theo một Song Đao vẫn chưa xuất hiện.

Chân mày Ngụy Tuấn khẽ nhíu lại, trong ấn tượng của ông ta, Dương Đạo không phải là người không đúng giờ, nhưng đã tới giờ hẹn mà Dương Đạo vẫn chưa tới..