Điện Đức Hoàng

Chương 1224: 1224




Trần Hùng lái xe rời khỏi biệt thự, theo hướng chùa Kim Lôi mà đi.

Trên xe anh suy nghĩ rất nhiều, anh chưa từng gặp người gọi là Thái Tuế kia, nhưng ở Tô Hàng thậm chí là toàn bộ phía nam đều lưu truyền tiếng xấu của Thái Tuế.

Trực giác nói cho Trần Hùng biết người này tuyệt đối không phải một đối thủ thông thường.

Cho dù những năm này Trần Hùng gặp vô số kẻ thù mạnh mẽ ở hải ngoại, hơn nữa những kẻ thù kia đều thua dưới tay anh, nhưng những lần đánh bại kẻ thù đó đều không phải dễ dàng có được.

Thậm chí có nhiều lần Trần Hùng chỉ chút nữa là bỏ mạng, mà những năm gần đây Thiên vương điện cũng từng không ít lần suýt bị người khác xóa sổ.

Hiện tại Trần Hùng lại có cảm giác đó, cảm giác như lâm đại địch.

Bàn cờ nơi phương nam này có lẽ cũng không dễ dàng như anh đã nghĩ.

Huống chi Vạn Hoa so với hải ngoại cũng lớn mạnh hơn, cao thủ cũng nhiều hơn, cho nên lần gặp Thái Tuế này tuyệt đối không thể so với việc gặp những đối thủ anh đã từng gặp ở hải ngoại kia.

“Lúc này chỉ mới là phía nam thôi.”

Trần Hùng cảm thán một câu, anh chợt cảm nhận được tầm quan trọng của những chuyện mà trước đây Viễn Trọng Chi từng nói với anh.

Phía nam đã mạnh mẽ như vậy, đã vậy còn có những gia tộc thậm chí đã vượt xa những gia tộc hàng đầu của phía bắc, Trần Hùng muốn đấu với nhà họ Hạ của phía bắc thì trước tiên phải nắm được phía nam thì mới có tư cách đó.

Sau cơn mưa đêm qua, mây đen rút đi, ánh mặt trời lại sáng rực.

Tô Hàng vốn là một nơi có phong cảnh đẹp, sau cơn mưa bầu trời dường như lại có một phong vị khác.

Xa xa, Trần Hùng nhìn thấy tháp Kim Lôi sừng sững đứng bên Hoàn Bắc.

Chùa Kim Lôi tháp Kim Lôi là địa điểm tham quan vô cùng nổi tiếng của Tô Hàng, đồng thời vào thời đại võ lâm giang hồ thịnh hành, chùa Kim Lôi cũng có thể coi như một ngôi sao sáng của giới giang hồ.

Dù đã mấy trăm năm trôi qua, giang hồ võ lâm đã không còn thịnh hành nữa nhưng bởi vì trận đánh mười năm trước của Từ đại sư Hứa Đông cùng Thái Tuế mà thanh danh của chùa Kim Lôi vẫn còn vang dội.

Trần Hùng lái xe một đường đến trước cửa chùa, chùa Kim Lôi chia thành hai khu vực.

Khu vực cửa chùa đó để du khách đến tham quan du ngoạn, bất cứ ai cũng có thể vào thắp hương, mà khu phía sau chính là khuôn viên của chùa Kim Lôi chân chính, người bình thường không thể vào được.


Cho nên nơi Trần Hùng đang đứng bây giờ cũng không được tính là chùa Kim Lôi chân chính.

Anh dừng xe trong bãi đậu, sau đó vòng qua cửa chùa mà tới cửa hông bên cạnh.

Cửa hông không cao không lớn, bên trên toàn là dấu vết bị năm tháng ăn mòn, có thể nhìn ra được lịch sử trăm năm của nó.

Trần Hùng đẩy cửa bước vào, bởi vì bây giờ vẫn còn là sáng sớm nên bên trong chỉ có một hòa thượng đang quét lá.

Thấy Trần Hùng đẩy cửa bước vào, hòa thượng dừng động tác trên tay nhìn anh.

“Thí chủ, cậu đi nhầm chỗ rồi, nơi quỳ cúng dâng hương ở phía trước.”
Trần Hùng lắc đầu: “Không, tôi không tới cúng bái, tôi không tin Phật.”
Hòa thượng khẽ cau mày.

Trần Hùng tiếp tục nói: “Tôi đến tìm Từ đại sư Vân có chuyện cần hỏi thăm.”
Chân mày vị hòa thượng càng nhíu hơn: “Thí chủ, trụ trì chúng tôi thân thể không tốt, không tiếp khách, xin cậu rời đi cho.”
Trần Hùng nói: “Tôi không định tới rồi mà tay không trở về.”
“Cậu muốn tới tìm lợi sao?”
Hòa thượng tính khí nóng nảy, thấy Trần Hùng nói mãi không được thì bực bội.

“Thí chủ, nơi này là chùa Kim Lôi, Phật môn chính tông, nơi này không cho phép gây chuyện, nếu cậu vẫn không rời đi thì đừng trách tôi không khách sáo.”.