Điện Đức Hoàng

Chương 1226: 1226




Trần Hùng đi về phía Từ Vân, sau đó ngồi đối diện với ông.

Mà hòa thượng đang đánh chuông vẫn như cũ tiếp tục công việc, trong tay Từ Vân cầm một chuỗi phật châu, đang lần từng hạt một.

“Thái Tuế ở đâu?”
Trần Hùng dường như không muốn vòng vo, anh cũng không phải người cửa Phật nên cũng không quá quen thuộc nơi đây, thậm chí lúc đến đây trên dưới khắp người anh tựa hồ có chút cảm giác không ổn lắm.

Từ Vân chỉ về phía tháp Kim Lôi bên cạnh, nói “Dưới tháp Kim Lôi.”

Từ xưa Tô Hàng đã có truyền thuyết tháp Lôi Đỉnh trấn áp xà yêu ngàn năm Bạch Tố Trinh, không nghĩ tới ngày nay dưới tháp Kim Lôi lại đè một Thái Tuế.

Trần Hùng quay đầu nhìn về phía tháp Kim Lôi bên kia, tháp cao chín tầng, mỗi tầng đều được khắc hình các vị thần Phật tựa như tạo thành một trận văn Phật gia chằng chịt, tạo nên đại trận trấn giữ yêu ma, áp giữ bên dưới tháp.

“Quả nhiên là ở đây.”
Trần Hùng thu hồi ánh mắt, nói: “Hắn là người thế nào?”
“Ác ma.” Từ Vân đơn giản trả lời hai chữ.

“Hơn mười năm trước, Thái Tuế xuất thế ở Tô Hàng sau đó đạt được võ lực tuyệt đối mà trở thành kẻ đứng đầu tại Tô Hàng, hắn là một kẻ điên, dùng hết thảy mọi thủ đoạn để lôi giang hồ võ lâm đang ẩn nấp ra trước mắt những người bình thường, vì muốn ép những võ lâm cường giả lánh đời tỷ thí với mình mà không tiếc thủ đoạn để diệt cả gia tộc, diệt cả môn phái của họ.”
“Thời gian đó toàn bộ phía nam đều bị bàn tay của Thái Tuế che phủ, cao thủ chết trong tay hắn vô số, không thẹn với danh xưng ác ma phương nam.

Trần Hùng nheo mắt, nói: “Từ xưa tới nay, người tập võ đều thích dùng các loại khiêu chiến hay chiến đấu để tăng cường thực lực, nghe ông nói vậy hẳn là tên này đã sớm tẩu hỏa nhập ma.”
“Có thể nói vậy.”
Từ Vân gật đầu: “Sau đó toàn bộ võ lâm phương nam đều bị Thái Tuế khiến cho hoảng sợ, sư huynh tôi bất đắc dĩ phải tự mình ra tay, quyết chiến một trận với Thái Tuế.”

“Trận chiến ấy, sư huynh đánh cược với võ lâm phương nam, nếu Thái Tuế thắng, huynh ấy tự sát, toàn bộ võ lâm phương nam tôn Thái Tuế làm vua, nếu sư huynh thua, Thái Tuế tự nguyện tiến vào tháp Kim Lôi bị trấn áp mười năm, dùng Phật pháp từ bi thanh lọc tâm hồn hắn.”
“Sau đó thì sao?” Trần Hùng hỏi: “Trận chiến ấy rốt cuộc thế nào?”
Từ Vân trả lời: “Trận chiến ấy ngoài mặt là sư huynh thắng, nhưng thật ra thì huynh ấy thua rồi.”
“Sao lại nói vậy?”
“Trận chiến ấy sư huynh vì toàn bộ phương nam mà không tiếc lấy mạng mình đánh cược, cuối cùng thắng hiểm được Thái Tuế.”
“Trên thực tế trận chiến ấy, Thái Tuế không mang tâm thế liều mạng để đánh nên bại dưới tay sư huynh, còn sư huynh sau khi đánh bại hắn, thành công đưa hắn vào tháp Kim Lôi thì ngày hôm sau vì bị thương quá nặng mà bỏ mạng.”
“Nên tôi mới nói ngoài mặt thì Thái Tuế thua nhưng bên trong lại là sư huynh thua, Thái Tuế đến nay vẫn còn sống, còn sư huynh tôi đã sớm về nơi tây phương cực lạc, cậu nói đúng không?”
“Ngược lại đúng là vậy.”
Trần Hùng chống cằm, xoay người nhìn về Kim Lôi tháp bên kia, trong lúc mơ hồ trong mắt anh chợt xuất hiện ít ảo giác.


Anh dường như thấy được hắc khí tràn ngập dưới tháp, một đường hướng thẳng lên trên cuối cùng tụ lại thành một ký hiệu đầu lâu ở đỉnh tháp.
“Kỳ hạn mười năm khi nào đến?” Trần Hùng hỏi.

Từ Vân đáp: “Không tới bảy ngày.”
“Nhanh vậy! Khó trách tập đoàn Ngọc Tề một mực làm rùa đen rụt đầu, hóa ra thời hạn sắp đến.” Trần Hùng hỏi: “Đông Tề Thiên của Tô Hàng có quan hệ thế nào với Thái Tuế?”
Từ Vân lắc đầu nói: “Mười năm trước Thái Tuế thành danh khắp nơi chỉ dựa vào uy danh của hắn chứ không dựa vào thế lực nào khác, chỉ là nghe nói hắn thu nhận rất nhiều con nuôi, nếu nói tập đoàn Ngọc Tề có quan hệ với hắn thì hẳn là vì Tôn Tề Thiên là con nuôi của hắn.”
Trần Hùng đứng lên, vươn vai một cái..