Điện Đức Hoàng

Chương 1237: 1237




“Kim Thần Vũ."
Động tác xoay quả cầu trong tay Tôn Tề Thiên lập tức dừng lại, mắt ông ta sáng rực lên.
Gần hai mươi chiếc xe Land Rover đi thẳng một đường về phía Chùa Kim Lôi, cũng cũng may bây giờ là sáng sớm, người ngoài đường không nhiều, bằng không nhìn thấy nhiều siêu xe đi thành hàng như vậy không biết sẽ gây ra chấn động lớn tới mức nào.

Cùng lúc đó, tại Chùa Kim Lôi.
Chuông sớm vang lên, vẫn là hòa thượng luyện Thiết Đầu Công kia, dùng chính đầu sắt của mình gõ thẳng lên chuông.
Nhưng tiếng chuông sớm hôm nay không giống như mọi hôm.

Bởi vì tiếng chuông lần này vừa vang vừa dài.
Từ Vân thức dậy từ rất sớm, hoặc nên nói ông ta đã thức trắng đêm.
Rạng sáng, Từ Vân thay áo cà sa trụ trì của Chùa Kim Lôi, cầm thiền trượng trụ trì, quỳ lạy lễ Phật trước mặt Phật Tổ.

Trên sảnh lớn trước Phật Đường, 300 đệ tử Chùa Kim Lôi cũng đã đến đông đủ.
Sự kiện hôm nay với Chùa Kim Lôi mà nói, chính là một sự kiện vô cùng trọng đại, có ý nghĩ lớn lao.


Chùa Kim Lôi trấn ma mười năm, mười năm nay toàn bộ Chùa Kim Lôi luôn làm một việc này, hiện giờ, cuối cùng cũng tới ngày mãn hạn 10 năm.
Có điều đối với 300 hòa thượng Chùa Kim Lôi, bọn họ cũng không thể nhẹ lòng nổi.

Người xuất gia ôm lòng từ bi, nếu trấn giữ mười năm vẫn không thể khiến Thái Tuế tẩy sạch ma tính trong lòng, vậy thì sau khi Thái Tuế ra khỏi tháp, toàn bộ giới võ lâm giang hồ phía Nam chắc chắn sẽ lại trở thành một vùng gió tanh mưa máu.

Chùa Kim Lôi đã làm hết mọi việc trong phạm vi trách nhiệm của mình, tiếp theo cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không cách nào can thiệp nổi.
Thời điểm Từ Hàng còn ở đây cũng chỉ ngăn chặn được Thái Tuế một thời gian, huống hồ hiện tại Từ Hàng đã sớm không còn tại thế nữa.

"Trụ trì, trời đã sáng.”
Bốn trưởng lão Chùa Kim Lôi đi tới trước mặt Từ Hàng, nhẹ giọng nói.
Từ Hàng đứng lên, xoay người rời khỏi điện Phật, sau đó đi về phía Tháp Kim Lôi cùng trưởng lão và 300 hòa thượng theo sau.
Sáng sớm hôm nay vốn dĩ có ánh mặt trời, nhưng khi bọn họ đi tới Tháp Kim Lôi.


Trên đỉnh tháp đã tụ đầy mây đen, che khuất toàn bộ ánh nắng mặt trời.
Bầu trời tối sầm lại, Từ Vân đứng trước Tháp Kim Lôi, nhìn mây đen tụ lại trên đỉnh tháp.

Ông ta chắp tay trước ngực, niệm một câu "A di đà Phật."
Mười năm kỳ hạn qua đi, Thái Tuế ra khỏi tháp, mây đen lại dồn lên đỉnh tháp, đây không phải dấu hiệu tốt.
300 hòa thượng và Từ Vân cùng nhau đứng trên quảng trường phía trước Tháp Kim Lôi, sau đó trên quảng trường lại lần nữa vang lên từng tràng tụng kinh.
Tràng tụng kinh này kéo dài khoảng một tiếng.
Cuối cùng, khi tiếng tụng kinh dừng lại.

Không khí xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù xung quanh, cùng tiếng tim đập của 300 hòa thượng ở đây.
Giờ phút này trong lòng các hòa thượng, bao gồm cả Từ Vân đều không tránh khỏi chút căng thẳng, thậm chí trên mặt một số hòa thượng còn lộ hẳn ra sự sợ hãi.
Loại cảm giác này thật giống như một ác ma sắp phá vỡ phong ấn, lao ra khỏi Tháp Kim Lôi.
Lúc này, tiếng chuông lớn lại lần nữa vang lên.

Một trưởng lão đi tới trước mặt Từ Vân, nói: "Trụ trì, đã đến giờ."
Từ Vân hít sâu một hơi, nhìn về phía cánh cửa lớn kia, nói: "Mở tháp!".