Điện Đức Hoàng

Chương 1251: 1251




Anh ta vừa mới ra tay thì Trần Hùng đã có thể cảm nhận được luồng sức mạnh lớn đến cực điểm trên đầu nắm đấm của anh ta, tuyệt đối không phải loại mà cao thủ cỡ Từ Vân có thể so bì được.

Trần Hùng nhìn thấy Thái Tuế ở bên kia đã lên xe thì nóng lòng, muốn hạ gục Thái Tuế thì nhất định phải đánh lùi Kim Thần Vũ.

Vào giây phút đó, Trần Hùng đã xông thẳng vào Kim Thần Vũ như một quả đạn pháo mà không chút kiêng dè.

Hai bóng người lập tức va vào nhau, tốc độ nhanh như chớp, tất cả sức mạnh được bộc phát ra từ trên người họ càng khiến người ta có cảm giác như có một cơn lốc đi qua thổi bay tất cả.

Cảnh tượng đó khiến những người đứng xung quanh xem đến trố mắt ra.

“Cái tên này chui từ đâu ra thế? Sao có thể đánh đến mức không phân cao thấp với Thần Vũ vậy?”
Một vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Kim đứng ở bên cạnh thốt lên kinh ngạc vì không thể nào tin nỗi.


Từ lâu Kim Thần Vũ đã được phong thần ở nhà họ Kim, bất luận là cao thủ bình thường của nhà họ Kim hay là hai mươi ba vệ sĩ tinh nhuệ thì cũng đều xem Kim Thần Vũ như một vị thần.

Năm nay Kim Thần Vũ hai mươi chín tuổi, năm mười ba tuổi đã nổi danh ở tỉnh Quý Nam, tính đến nay chưa từng thất bại lần nào, thậm chí có rất nhiều cao thủ nổi tiếng trong giang hồ đều không chịu nỗi ba chiêu của Kim Thần Vũ.

Nếu không phải mười năm trước Thái Tuế bị đè dưới tháp Kim Lôi thì mục tiêu tiếp theo của Kim Thần Vũ sẽ là đánh nhau với Thái Tuế.

Vậy mà bây giờ, đột nhiên lại chui từ đâu ra một thanh niên như Trần Hùng, không ngờ lại có thể đánh nhau với Kim Thần Vũ đến mức độ như thế.

Xem ra Trần Hùng còn trẻ hơn cả Kim Thần Vũ.

Đồng thời, bọn Tám ngón tay điên và Lạc Tiến cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Tám ngón tay điên và Lạc Tiến biết rất rõ về thực lực của Trần Hùng, anh chẳng khác nào nhân vật thần thoại ở nước ngoài, trong mắt hai người họ thì rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể chống trả nỗi một chiêu của Trần Hùng.

Nhưng lúc này Kim Thần Vũ lại có thể đánh nhau với Trần Hùng lâu như thế mà vẫn không phân thắng bại, xem ra biệt hiệu Nam Thiên Tử cũng không phải là hư danh.

Một trận cuồng phong quét qua, tốc độ của Trần Hùng và Kim Thần Vũ càng lúc càng nhanh, hai người họ đều dốc toàn lực, chiêu nào cũng vô cùng hiểm hóc.

Nhưng chính vào lúc này, Trần Hùng đã phá vỡ thế phòng thủ của Kim Thần Vũ chỉ với một quyền, tiếp ngay đó thì ra quyền liên tục như mưa bão.

Nắm đấm của Trần Hùng không ngừng đập lên ngực của Kim Thần Vũ.


Bụp, bụp, bụp!
Quyền nào cũng đấm lên thịt, mỗi một quyền đều mang sức mạnh có thể đập nát cả tấm sắt nhưng khi đấm lên người Kim Thần Vũ thì lại không thể đấm chết được anh ta, nếu đổi lại là người khác thì ngực của người đó đã sớm bị Trần Hùng đánh cho máu thịt lẫn lộn rồi.

Kim Thần Vũ bị Trần Hùng đấm đến mức phải liên tục lùi về sau, sau khi lùi lại năm sáu bước thì anh ta đứng vững người lại.

Nắm đấm cuối cùng của Trần Hùng đã đánh cho khí huyết trong người của Kim Thần Vũ trào ngược lên.

Anh ta có cảm giác ngọt ở cổ họng, giống như có máu tươi đang muốn trào ra khỏi cổ họng anh ta nhưng lại bị anh ta cố kiềm nén và nuốt xuống trở lại.

Lúc này Kim Thần Vũ cố kiềm lại luồng khí huyết bên trong cơ thể, anh ta hét lớn lên một tiếng, đấm lại một đấm lên nắm đấm của Trần Hùng.

Kim Thần Vũ lại lùi tiếp về sau ba bước còn Trần Hùng thì chỉ lùi về sau một bước.

Bọn Thái Tuế ở phía sau đã lái xe rời khỏi đó, Kim Thần Vũ thấy vậy thì nhìn sang Trần Hùng, khóe miệng anh ta nở nụ cười nhạt.

“Anh rất mạnh, còn mạnh hơn cả tôi.



Kim Thần Vũ lên tiếng, giọng nói trầm thấp và chậm rãi: “Nhưng lần sau gặp lại thì tôi nhất định sẽ đánh chết anh.


Kim Thần Vũ vừa dứt lời thì dứt khoát quay người bỏ đi thật nhanh.

Còn đám vệ sĩ tinh nhuệ của nhà họ Kim đang đánh nhau với các thành viên của Hang Sói thấy vậy thì cũng thi nhau dừng tay lại, chạy theo sau Kim Thần Vũ.

Những người này đều đến và đi như một cơn gió, bất luận là đến hay là rút lui đều rất trật tự, cả tập thể nhanh chóng rời khỏi đó.

.