Điện Đức Hoàng

Chương 1280: 1280




Lúc này trận chiến đã gần đi đến hồi kết, các cao thủ Tế Thiên đã bỏ chạy tán loạn, quân lính đã hoàn toàn tan rã.

Trong trận chiến này, bọn họ đại bại.
Trên một chiếc xe việt dã ở bên kia, Trần Hùng vẫn luôn ngồi trên xe không hề đi xuống.
Xuyên qua cửa kính chắn gió phía trước chiếc xe việt dã, Trần Hùng bình thản quan sát tất cả những gì diễn ra bên ngoài xe.
Trận chiến này không hề có gì hồi hộp cả, đám người do Thái Tuế phái tới bị tiêu diệt cũng là một sự thật đã chắc như đinh đóng cột.

Một trận chiến lớn kết thúc, người do Vương Bái phái đến bị thương vong gần một nửa, mà gần ba mươi người của Hang Sói lại chỉ có vài người bị thương nhẹ.
Trận chiến này chỉ được xem như một cuộc đọ sức vô cùng nhỏ.
Con nuôi bên cạnh Thái Tuế nhiều như mây trên trời, lại cộng thêm với đám người Tôn Tề Thiên, ông lão mù và Tôn Lực tổng cộng có mười mấy người.


Mà Đồ Phu và Nông Phu này là hai người yếu nhất trong số đám con nuôi của Thái Tuế.
Vì vậy cho dù bọn họ có chết cũng không gây ảnh hưởng gì lớn đến phía Thái Tuế.
Kể từ sau khi Thái Tuế đến thăm phủ Trạng Nguyên hơn một tuần trước, tập đoàn Ngọc Tề và nhà họ Kim đã phát động một ván cờ lớn với phía Nam.

Trước đó, bọn họ vẫn luôn bắt tay với những gia tộc giàu có ở phía Nam, không hề đặt sức lực lên đám người bọn Trần Hùng.

Nhưng hiện tại, tình hình bên đó gần như đã ổn định lại nên Thái Tuế cũng muốn nhân cơ hội này để thăm dò thực lực của đám Trần Hùng.
Mặc dù Thái Tuế chỉ phái ra hai người yếu nhất trong đám con nuôi của mình, nhưng điều đó cũng coi như đủ để cho đám người Trần Hùng thể diện.
Đồ Phu và Nông Phu nghĩ thật dễ dàng mà tiêu diệt toàn bộ bọn họ, nhưng lại không ngờ đến Trần Hùng và Viên Trọng Chi đã sớm đoán trước được điều này.

Cuối cùng, Trần Hùng trực tiếp để tất cả người của Hang Sói ra tay tiêu diệt Nông Phu và Đồ Phu, giáng thẳng vào mặt Thái Tuế một cái bạt tai.
Hoặc là, sở dĩ Viên Trọng Chi để đám người Vương Bái vào thời điểm này mới đến Tô Hàng vốn là để đợi đêm nay.
Đây là cuộc đọ sức đầu tiên của họ với Thái Tuế, kết quả là Thái Tuế thua rồi!
Sáng sớm ngày hôm sau, tại trang viên của Thái Tuế.
Lúc này, Thái Tuế đang ăn sáng, mà ngồi bên cạnh ông ta là Cao Tố Trinh.
Mặc dù Cao Tố Trinh bị Thái Tuế giam lỏng tại trang viên này, nhưng Thái Tuế không hề hạn chế hành động của bà ta.

Mà ngược lại, Thái Tuế đối với bà ta vẫn tính là tốt.
Bà ta là đồ đệ của Thái Tuế, cô ta đã ở bên cạnh Thái Tuế từ rất lâu, lúc đó bà ta chuyên phụ trách việc ăn uống và sinh hoạt của Thái Tuế, chuyên môn chăm sóc ông ta.
Mà bây giờ, bà ta lại tiếp tục đóng vai trò mà bà ta đã từng làm.

Sau khi Thái Tuế ăn xong một bát cháo, Cao Tố Trinh liền giúp ông ta múc thêm một bát nữa, sau đó bà ta lại tự tay bóc một quả trứng cho ông ta.
Thái Tuế uống một ngụm cháo trong tay, sau đó nhìn Cao Tố Trinh nói: "Trong khoảng thời gian này thầy vẫn luôn giam giữ con trong trang viên này.

Trong lòng con hẳn là rất hận thầy đúng không?"
Thân thể Cao Tố Trinh hơi run lên, vội vàng nói: "Thầy, đệ tử chưa từng hận thầy.

Chuyện đó đúng là do đệ tử đã làm sai."
"Vậy sao?"
Thái Tuế cười nói: "Cao Tố Trinh, năm nay con cũng sắp bốn mươi rồi nhỉ?"
"Vâng thưa thầy, nửa năm nữa là bốn mươi rồi."
"Vậy con, đã bao giờ nghĩ đến việc lập gia đình chưa?"
Vẻ mặt Cao Tố Trinh hơi thay đổi, bà ta vội vàng nói: "Thầy, đệ tử muốn vẫn luôn ở bên cạnh thầy, chăm sóc thầy."
Thái Tuế lắc đầu nói: "Cao Tố Trinh, con đã sớm không còn là con của trước kia nữa rồi.

Trong lòng con đang suy nghĩ cái gì, không thể giấu thầy được."

"Thầy, con..."
"Thầy biết con không thể buông bỏ Ngụy Tuấn.

Nhưng con đừng quên, Ngụy Tuấn là người ở bên phía Trần Hùng.

Tối hôm qua, có người ở phía Tam Giang đến Tô Hàng chi viện cho Trần Hùng, nhưng đã bị thầy đã phái người ngăn cản.

Đây xem như là cuộc đọ sức đầu tiên giữa thầy và tên Trần Hùng đó.

".