Điện Đức Hoàng

Chương 1492: 1492




“Đức Hoàng điện chủ, xin hãy đưa ra lựa chọn.”
“Lựa chọn cái quái gì chứ.” Trần Hùng lẩm bẩm nói: “Ông đây không phải là làm gì sai trái, phạm pháp cả nên các người đừng gây rối nữa.”
Nhìn mấy chục khẩu súng nòng xoay trước mặt mình mà Trần Hùng cảm thấy đau mắt.

Nếu đối phương không có mấy thứ vũ khí mạnh này, thì có lẽ lúc đó anh đã từ chối rồi.
Nhưng anh thực sự không thể làm gì được với những khẩu súng nòng xoay đó.
“Tuy rằng anh là người đại diện cho tổ chức chính phủ Nhật Bản, nhưng anh cũng đừng nên xem thường điện Đức Hoàng chúng tôi.

Thần Ẩn các người thật sự muốn mọi chuyện đến bước đường cùng như vậy sao?”
Quỷ Đằng cười lạnh một tiếng, nói: “Lỗi là ở anh.

Bây giờ tôi sẽ đếm đến năm.

Và anh sẽ phải đưa ra lựa chọn của mình.”
“Đồng thời, các xạ thủ chuẩn bị!”
Hàng chục xạ thủ cầm súng nòng xoay điều chỉnh hướng và nạp đạn.

Thực sự quá kinh hoàng.
“Năm, bốn, ba...”
“Anh cả, phải làm sao bây giờ?”

Lúc này, Tả Quang Đông cũng đang rất lo lắng.
Trần Hùng nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, tại sao Thanh Long còn chưa tới?”
“Hai...!Một!”
“Nổ súng.”
Quỷ Đằng đó quả là một tên vô cùng tàn nhẫn.

Vừa đếm tới năm, thấy Trần Hùng chưa đưa ra quyết định, hắn ta đã lập tức coi như Trần Hùng đã từ chối.

Sau đó hắn ta trực tiếp hạ lệnh nổ súng.
Tuy nhiên, vào lúc này, trên bầu trời trên biển phía sau đám người Trần Hùng, đột nhiên truyền đến âm thanh của một tên lửa đang lao tới.
Rầm rầm!
Một cơn mưa đạn xuyên thủng bầu trời kèm theo ánh lửa quét qua.

Cuối cùng rơi xuống, cách con tàu lớn của Thần Ẩn khoảng năm trăm mét.
Bùm!
Đạn pháo rơi xuống nước rồi nổ tung, tạo ra một cột sóng nước khổng lồ.

Sóng nước bắn lên trên không trung, thậm chí còn có thể hình thành một cột sóng nước đám mây hình nấm.

Điều này thực sự gây chấn động.

Đây là một quả bom khủng khiếp.

Nó không tấn công bất kỳ mục tiêu nào, nhưng nó đủ để khiến tất cả những người có mặt ở đây khiếp sợ.
Phía sau đám người Trần Hùng, một chiếc tàu thủy lớn hơn con tàu của Thần Ẩn đang lái về phía bên này.

Chính xác mà nói, đây không phải là một chiếc tàu thủy bình thường, mà nó được cải tiến từ một tàu chiến đã bị vứt bỏ.

Phía trước con tàu còn được gắn một khẩu đại bác oai phong lẫm liệt.
Trên con tàu, cũng có hàng trăm chiến sĩ đang hùng dũng, oai phong đứng đó.

Tất cả bọn họ đều mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen.

Người đứng đầu, khoác chiếc áo choàng màu đen, toàn thân tỏa ra khí phách chính là Thanh Long.

Cầm điếu thuốc trên tay, Thanh Long nhìn con tàu lớn của Thần Ẩn phía đối diện, mỉm cười.
“Tên chó chết các người đúng là vẫn không thể ngồi yên à.

Nhưng đây là vùng biển quốc tế, nếu các người thật sự muốn dùng thủ đoạn với Thanh Cảnh Môn chúng tôi thì hôm nay ông đây sẽ khiến các người phải chôn thây nơi biển cả này.”
Mặc dù Thanh Long đang mỉm cười, nhưng ai cũng có thể thấy được sự tức giận mà ông ta đang kìm nén trong lòng.
Thần Ẩn vẫn có chút ngông cuồng, cho nên lúc này Thanh Cảnh Môn bọn họ cũng sẽ không kiêng dè mấy cái quy tắc.
Con tàu khổng lồ tiến thẳng về phía trước.

Cuối cùng nó dừng lại bên cạnh chiếc tàu thủy của đám người Trần Hùng.
Vào lúc này, tảng đá lớn trong lòng Trần Hùng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
“Đồ chó! Rốt cuộc thì ông cũng tới.”.