Điện Đức Hoàng

Chương 1499: 1499




“Tôi dám vỗ lương tâm của mình thề đấy, sao nào?”
Lâm Thanh Dũng cũng đập đôi đũa trong tay lên trên bàn.
Nhìn thấy mẹ vợ và cha vợ sắp sửa đánh nhau, mặt Trần Hùng hiện lên vẻ khó hiểu: “Cha, mẹ, hai người làm sao vậy?”
Lâm Ngọc Ngân cũng tức giận nói: “Mẹ, mẹ xem mẹ lại vậy nữa rồi.

Không phải cha đã giải thích rõ ràng là không có chuyện này rồi sao, sao mẹ còn cố chấp quá vậy?”
“Ô hay, mẹ nói này, cái con nhóc chết tiệt nhà con bây giờ là thế nào đây? Hết thương mẹ rồi có phải không, chuyện này là do cha con sai cơ mà.”
Lưu Ánh Nguyệt càng nói càng hăng sau đó nhìn Trần Hùng nói: “Trần Hùng, con đến phân xử đi, chuyện này rốt cuộc là ai làm sai.”
“Ông xã, chúng ta lên lầu mặc kệ hai người họ cãi nhau.”
Lâm Ngọc Ngân thật sự là không muốn ở đây nghe cha mẹ mình om sòm nữa trực tiếp kéo Trần Hùng lên lầu.
“Việc này rốt cuộc là thế nào vậy, cha mẹ đã xảy ra chuyện gì vậy?” Sau khi lên lầu Trần Hùng vẫn còn ngơ ngác.

Lâm Ngọc Ngân thở dài một hơi nói: “Mặc kệ hai người họ, cả đời đều như thế này, em cũng đã quen rồi.

Vừa mới nãy nghe nói anh đã về nên mẹ em tính đi mua thức ăn.

Mẹ muốn kéo cha đi cùng, kết quả cha nói là muốn đi gặp một người bạn để đánh cờ nên không muốn đi.

Sau đó mẹ nghi ngờ cha có người khác ở bên ngoài.”
Trần Hùng cười hì hì lên một tiếng rồi nói: “Cha mẹ đều đã lớn tuổi thế này rồi còn vì những chuyện này mà cãi nhau sao?”
“Mặc kệ bọn họ, đã là vợ chồng già với nhau rồi cũng không sợ mất mặt.”
Lâm Ngọc Ngân thực sự bất lực với cha mẹ mình, Trần Hùng vội vàng ôm cô nói: “Bà xã, cha mẹ cãi nhau rồi cũng sẽ qua thôi không có việc gì to tát cả, em ngàn vạn lần đừng có tức giận ngộ nhỡ động thai thì sẽ rất phiền toái.”
Lâm Ngọc Ngân cũng cười nói: “Em mới có bầu mấy tháng, động thai cái gì chứ, không quý giá như vậy.


Đúng rồi, Trần Hùng, anh thành thật khai báo cho em biết, lần này anh đi Nhật Bản có giấu em ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không đấy.”
Trần Hùng lập tức trở nên nghiêm túc nói: “Bà xã, anh là người như thế nào chẳng lẽ em còn không biết sao, anh là loại người đó hả?”
“Không có sao?” Lâm Ngọc Ngân nửa tin nửa ngờ.
Trần Hùng nói: “Thực sự không có.”
“Hừ, vậy em tin anh một lần nếu như anh mà thật sự dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì coi chừng em quýnh đít anh.”
Trần Hùng vỗ ngực bảo đảm nói: “Trần Hùng anh cả đời này sẽ chỉ yêu một mình em, còn những người phụ nữ khác cho dù có xinh đẹp đến mức nào thì anh cũng đều không để vào mắt.”
“Hừ, em không thèm tin anh nói nhảm.”
Về điểm này thì Trần Hùng thực sự không nói dối Lâm Ngọc Ngân, lúc trước khi ở nước ngoài thỉnh thoảng mấy người Đường Gia Huy sẽ tìm một số ngôi sao điện ảnh quốc tế đến nhà để tổ chức tiệc gì đó, khi đó suy nghĩ từ trên cơ thể nên Trần Hùng cũng sẽ đi theo vui đùa một chút.
Nhưng từ sau khi Trần Hùng trở về nước Vạn Hoa anh thật sự cũng không có hứng thú gì với bất kỳ người phụ nữ nào cả.
Chính xác mà nói cũng không phải là không thấy hứng thú mà là tam quan của con người Trần Hùng thẳng, từ một mà chấm dứt, cứ lấy những người phụ nữ như Viễn Quân Dao hay là Triệu Hiền Quyên mà nói chỉ cần Trần Hùng muốn thì bọn họ đều bằng lòng đem tất cả của bản thân dâng cho Trần Hùng.
Nhưng mà Trần Hùng cũng có ranh giới của anh, đồng thời cũng biết rõ một người đàn ông rốt cuộc phải bảo vệ cái gì, trách nhiệm của anh là gì.
Hai người không để ý tới tranh chấp của cha mẹ ở dưới lầu.

Bởi vì bọn họ biết rất rõ tính cách của cha mẹ mình, Lưu Ánh Nguyệt ầm ĩ đủ rồi, nguôi ngoai cơn giận rồi, tự nhiên sẽ không làm loạn nữa..