Điện Đức Hoàng

Chương 1501: 1501




Lúc này, xem ra người phụ nữ trung niên kia trông vô cùng tức giận.

Thử hỏi ai mà không tức giận khi thấy con trai mình bị người khác đánh đập như thế này.
“Bảo Trung, con thấy trong người thế nào rồi? Có đau không? Đầu óc có choáng váng không?”
Người phụ nữ trung niên nhìn con trai đầu quấn đầy băng gạc mà vô cùng đau lòng.
Cậu bé mập gật đầu nói: “Mẹ, con đau quá!”
“Con bé đáng ghét, xem tao có lột sống mày không.”
Người phụ nữ trung niên tức giận đứng lên, rồi đi về hướng chiếc ghế tựa trong phòng bệnh.
Lúc này, Lâm Thanh Thảo và cô giáo Trần đang ngồi ở đây.

Biết mình đã gây chuyện, xem ra Lâm Thanh Thảo đã thực sự sợ hãi.

Đôi mắt to xinh đẹp kia cũng đã rưng rưng nước mắt.

Rõ ràng là bé đã sợ hãi đến phát khóc.
“Phụ huynh bé Bảo Trung, xin cô đừng kích động.”
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên xông lên định đánh Lâm Thanh Thảo, cô giáo Trần vội vàng đứng dậy, can ngăn.
“Cô cút ra cho tôi.”
Người phụ nữ trung niên giận dữ gào lên: “Con nhỏ đáng ghét này dám đánh con trai tôi bị thương.


Con mẹ nó, hôm nay tao sẽ khiến mày ăn không nổi.

Xem tao có đánh chết mày không, con nhỏ đáng ghét này!”
“Mẹ Bảo Trung, cô dừng lại trước đã.

Việc trẻ con chơi đùa rồi xung đột với nhau là chuyện thường xảy ra.

Xin cô hãy bớt giận.”
“Bớt giận, cô bảo tôi phải bớt giận kiểu gì đây?”
Khuôn mặt mập ú của người phụ nữ trung niên không ngừng run lên: “Con nhỏ đáng ghét này đã đánh vỡ đầu con trai tôi.

Vết rách lớn như vậy, cô bảo làm sao tôi có thể bình tĩnh được?”
“Còn nữa, tôi hỏi các cô, các cô giáo ở trường mẫu giáo các cô đã làm gì vậy.

Chuyện này tôi sẽ không để yên cho các cô đâu.

Lần này, nhà trẻ của các cô cũng sẽ biết tay bà đây.”
“Con nhỏ đáng chết kia, mày dám đánh con trai tao.


Gọi cha mẹ mày đến đây cho tao.

Tao muốn xem loại người vô học nào đã dạy dỗ ra một đứa con gái vô văn hóa như mày, tao phải khiến cha mẹ mày phải bán nhà.

Bảo Trung của tao quý giá như vậy.

Lần này nhất định tao phải khiến cho cả nhà mày phải bồi thường năm trăm bốn chục triệu.”
Lâm Thanh Thảo chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, làm sao có thể hiểu ý của người phụ nữ trung niên kia là gì?
Chỉ là bây giờ người phụ nữ này trông quá dữ tợn.

Cô ta thực sự khiến Lâm Thanh Thảo hoảng sợ, khiến bé phải dè dặt lùi vào góc tường bên kia rồi bắt đầu nức nở khóc.
Nói đến đây, người phụ nữ trung niên đúng là có lý trong chuyện này, nhưng cách giải quyết mọi chuyện của cô ta quả thực có chút quá khích.
“Mẹ Bảo Trung, chờ cha mẹ Lâm Thanh Thảo đến đây rồi chúng ta cùng nhau giải quyết một cách bình tĩnh.

Cô đừng kích động như vậy.”
“Cô tránh ra cho tôi.”
Người phụ nữ trung niên đẩy mạnh cô giáo Trần, khiến cô ấy suýt ngã: “Cô có biết tôi là ai không? Cô có biết chồng tôi là ai không? Tôi nói cho cô biết lần này lớn chuyện rồi đấy.”
“Tôi hỏi cô tại sao cha mẹ con nhỏ đáng ghét này còn chưa tới.

Có phải muốn bà đây phải kêu người đi mời hay không? Nếu không tới, đừng trách đến lúc đó bà đây không khách khí với bọn họ.”
Người phụ nữ trung niên càng lúc càng tức giận, thậm chí còn bắt đầu lấy điện thoại di động ra gọi người.

Bộ dạng này thật giống chị đại trên đường phất cờ gọi người.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cùng bước vào..