Điện Đức Hoàng

Chương 1597: 1597




Sắc mặt của Truy Phong phía sau tối sầm lại, bỗng chốc, chân của anh ta như thể được trang bị một thiết bị phun, tốc độ lại tăng lên đáng kể.

Một phút sau, Trần Hùng chạy đến sân thượng của một tòa nhà khác, vừa định nhảy từ chỗ này sang chỗ khác thì đột nhiên cảm thấy bả vai của mình chìm xuống.

Tay của Truy Phong đang ấn trên vai anh, đối phương vậy mà lại đuổi kịp anh rồi.

Trần Hùng dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, Truy Phong có thể đuổi kịp tám mươi phần trăm công lực của anh, quả thật xứng với cái tên gọi của anh ta.

"Bắt được cậu rồi.

"
Sau đó tiếng của Truy Phong truyền đến, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, chẳng mấy kích động: “Đưa thư cho tôi.


Trần Hùng xoay người lại, anh cũng không nuốt lời, trực tiếp đưa bức thư trong tay cho Truy Phong.

Truy Phong cầm lấy lá thư, đôi tay anh ta có hơi run rẩy, trên gương mặt vốn vô cảm kia lại có thêm một chút xao động.

Có thể thấy Truy Phong có tình cảm đặc biệt với Thần Hổ, dù sao thì Trần Hùng cũng đã từng nhìn thấy trong tài liệu của Truy Phong, Truy Phong là học trò của Thần Hổ.


Hơn nữa, trước khi Thần Hổ bị hành hình đã đặc biệt chuẩn bị một lá thư cho Truy Phong, nhờ Trần Hùng giao bức thư này cho anh ta, từ điểm này có thể thấy, Thần Hổ cũng có chút tình cảm đặc biệt đối với anh ta.

Trần Hùng châm một điếu thuốc, đi qua một góc của sân thượng mà hút, anh không muốn làm phiền Truy Phong đọc thư.

Truy Phong mở thư ra và tự mình đọc.

Trong thư cũng chẳng viết gì nhiều, Truy Phong chỉ chốc lát đã đọc xong, sau khi đọc xong, anh ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, anh ta đi đến phía sau Trần Hùng.

Cũng không biết trong thư rốt cuộc viết cái gì, ngược lại sau khi Truy Phong đọc xong bức thư này, thái độ của anh ta đối với Trần Hùng dường như đã đột ngột thay đổi.

"Chủ quản lục phiến môn phương bắc Truy Phong, tham kiến môn chủ.

"
"Hửm!"
Trần Hùng sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Truy Phong, có phần khó hiểu trước sự thay đổi đột ngột của anh ta.

Truy Phong hỏi: "Cậu làm thế nào mà đưa sư phụ của tôi từ Nhật Bản về vậy?"
Trần Hùng thẳng thắn đáp: "Bằng nắm đấm, sao, bây giờ anh muốn báo thù cho sư phụ của anh sao, suy cho cùng là do tôi bắt ông ta về, cho nên ông ta mới bị xử lý.


"
“Không!” Truy Phong lắc đầu nói: “Thay vào đó tôi phải cảm ơn cậu, bởi vì tôi mà sư phụ đã đi trên con đường không thể quay lại, là cậu đã kéo ông ấy ra khỏi con đường đó.


"Vậy sao?"
Trần Hùng mỉm cười nói: "Có giác ngộ như thế sao?"
Truy Phong nói tiếp: "Trong thư sư phụ bảo tôi đi theo cậu, ông ấy nói cậu có thể dẫn dắt tôi đạt được mục tiêu của mình.

"
"Mục tiêu gì?"
Truy Phong mỉm cười và nói: “Là một người tốt trừng trị cái ác biểu dương cái thiện.

"
“Mục tiêu thật trẻ con.

” Trần Hùng mỉm cười: “Tại sao Thần Hổ lại là sư phụ của anh vậy?
Truy Phong nói: "Năm đó cha mẹ của tôi bởi vì đắc tội với một gia tộc ở địa phương cho nên đã bị giết chết, là sư phụ đã cứu tôi, khi đó ông ấy nói cho tôi biết, thế giới này thật sự có tồn tại công lý, sau này tôi trở thành đệ tử của ông ấy, muốn đi theo ông ấy tìm công lý trên thế giới này.

"
“Thế đã tìm được chưa?” Trần Hùng hỏi.

"Sư phụ cuối cùng vẫn bị tiền tài làm mờ mắt, năm đó ông ấy biết được tin tức của một tấn vàng, muốn tôi cùng đi với ông ấy, nhưng bị tôi từ chối, nói thật lòng, ông ấy thật sự khiến tôi rất thất vọng.

".