Điện Đức Hoàng

Chương 1656: 1656




“Ừ.”
Triệu Hiền Quyên gật đầu, có thể là trong lòng có một loại tình cảm đặc biệt cho nên Triệu Hiền Quyên vẫn có chút câu nệ, nhưng cô ấy cũng biết rằng bản thân mình và Trần Hùng không thể ở bên nhau được, bởi vì Trần Hùng sớm đã có vợ có con mất rồi.

“Đi vào trong xem đi.” Triệu Hiền Quyên nói.

“Được thôi.”
Hai người cùng nhau đi vào trường học, vừa mới đi đến cổng trường lại bị bảo vệ của nơi này ngăn lại.


“Hai người các người đến đây làm gì?” chú bảo vệ cũng đã không còn là người năm đó nữa, nhìn có vẻ ông ấy là người rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm như hổ đói vào hai người Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên.
Trần Hùng vội vàng giải thích: “Cháu chào chú ạ, chúng cháu đã từng là học sinh của nơi này, hôm nay bọn cháu có thời gian rảnh nên muốn về đây thăm lại trường cũ ạ.”
“Không được.”
Người bảo vệ lập tức từ chối hai người Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên một cách đơn giản thô lỗ, chẳng hề lưu tình chút nào.

Bây giờ có rất nhiều trường học thực hiện cung cách quản lý khép kín, trừ khi có việc gì đó đặc biệt, còn không thì đến cả phụ huynh của học sinh cũng không thể vào trường được, hơn nữa Trường trung học số một Tỉnh Đông Thành còn là trường trung học trọng điểm có tiếng, cho nên loại quy định này càng làm nghiêm khắc hơn.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên hơi bất đắc dĩ, hai người họ ở chỗ này năn nỉ ỉ ôi hồi lâu, chú bảo vệ kia cũng không có ý buông tha.
Cuối cùng hai người chỉ có thể hậm hực từ bỏ, vào loại tình huống này, bọn họ cũng không thể cứ thế mặc kệ mà xông vào được.

“Haizz, vốn dĩ tớ còn muốn vào đó xem xem một chút, ông chú này cũng thật không có nói lý gì cả,”
Triệu Hiền Quyên cũng rất thất vọng, dù sao đã đến trước cổng ngôi trường cũ rồi, lại không thể đi vào thăm một chuyến, đúng là có chút đáng tiếc mà.

Trần Hùng đột nhiên nói: “Hiền Quyên, cậu còn nhớ vườn hoa nhỏ ở cửa sau trường học không?”
“Vườn hoa ở cửa sau á?”.

ngôn tình tổng tài

Ánh mắt Triệu Hiền Quyên liền sáng lên, cô lập tức nhớ ra nơi đó: “Ý của cậu là?”
Trần Hùng bật cười ha ha nói: “Lúc đó chiều nào sau khi tan học tớ với Nghiêm Hưng Đằng đều thích trèo tường ở cửa sau của trường cùng nhau ra ngoài chơi game, mỗi lần quay về đều thấy cậu hầm hầm như hổ rình mồi đứng đó đợi bọn mình sẵn, mỗi lần đều sẽ uy hiếp chúng tớ là cậu sẽ mách thầy cô.”
“Ha ha ha.” Triệu Hiền Quyên không nhịn được bật cười thành tiếng: “Sau đó lần nào các cậu muốn đi đâu cũng phải mang về cho tớ một phần khoai tây sợi cay để hối lộ cho tớ không nói ra.”
“Ha ha, đúng thế” Trần Hùng cũng nhịn không được bật cười: “Lúc đó tớ và Nghiêm Hưng Đằng đã lén đặt cho cậu một cái biệt hiệu, gọi là bà quản gia.”
Khuôn mặt của Triệu Hiền Quyên lúc đó liền đen xuống nói: “Trần Hùng khốn kiếp, có bản lĩnh thì cậu nhắc lại lần nữa xem.”
“Bà quản gia, ha ha ha.”
“Xem tớ có đánh chết cậu không.”
Triệu Hiền Quyên liền không khách khí mà véo mạnh vào eo của Trần Hùng, năm đó Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng ăn không ít hành của cô nhóc hung dữ này.

Hai người trêu đùa một lát, giống như đột nhiên lại trở về hơn mười năm trước vậy, những năm tháng tươi đẹp nhất.


“Hiền Quyên, muốn vào đó xem một chút không?” Trần Hùng hỏi.

“Được thôi, nếu như có thể vào, tớ còn muốn đi đến gian phòng học chúng ta từng học ngồi một lát nữa, nhưng đến cổng trường mà chú bảo vệ cũng không cho vào, cậu xem dáng vẻ hung dữ của bọn họ xem, giống như là chúng ta đến ăn trộm gạo của nhà ông ấy vậy.”
“Ha ha ha, cái từ ngữ hình dung này của cậu cũng đúng là sát nghĩa thật đấy.”
Trần Hùng nắm lấy tay của Triệu Hiền Quyên, giống như lúc còn đi học nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu vào đó.”
Trần Hùng nắm tay Triệu Hiền Quyên hoàn toàn là vì phản ứng theo bản năng của anh, tuyệt đối không có trộn lẫn bất cứ thứ suy nghĩ hỗn tạp nào cả, anh chỉ là xem Triệu Hiền Quyên giống như người bạn tốt năm đó mà thôi, như lúc còn đi học đó, bây giờ vẫn vậy.

Nhưng mà, vào khoảnh khắc lúc mình bị Trần Hùng nắm lấy tay, Triệu Hiền Quyên lại là như bị sét đánh..