Điện Đức Hoàng

Chương 1738: 1738




Nhưng cuối cùng, Trần Hùng vẫn không nghe theo lời dặn dò của lão ăn mày, từ trước tới nay anh chỉ có hứng thú với võ đạo chứ không phải y thuật.

Nếu để lão ăn mày biết được chuyện anh càng ngày càng ỷ lại, coi dao mổ như phi tiêu dùng để giết người thì rất có thể lão ăn mày sẽ giận tức mức đánh gãy chân anh ngay tại chỗ.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, dù Trần Hùng rất ít khi đi sâu nghiên cứu y thuật nhưng những thành tựu mà anh đạt được về y thuật vẫn rất quan trọng.

Sau khi khử trùng cả bộ Biển Thước châm xong, Trần Hùng bước tới chỗ bàn mổ của Nguyễn Đại.

Trước tiên, anh dùng kim châm cầm máu, sau đó dùng kim châm khóa lại mấy huyệt đạo quan trọng của hắn ta rồi mới bắt đầu lấy đạn ra.

Toàn bộ quá trình này, Trần Hùng tốn mất gần hai tiếng đồng hồ.


Trong hai tiếng này, Trần Hùng tập trung toàn bộ sự chú ý của mình lên người Nguyễn Đại? Dù chỉ là lấy đạn ra mà thôi, nghe thì có vẻ dễ dàng nhưng một khi thật sự bắt tay vào làm mới biết, nó còn khó khăn hơn nhiều so với bất kỳ cuộc đại phẫu nào.

Bởi vì viên đạn này chỉ cách tim của Nguyễn Đại một chút, anh ta cũng coi như mạng lớn, nếu lúc người mặc áo đen kia bắn súng, chỉ cần di chuyển dù là một ly thì có lẽ Nguyễn Đại đã không thể sống nổi.

Nghĩ tới đây, ngay tới Trần Hùng cũng cảm thấy hơi sợ.

Đồng thời, trong suốt quá trình lấy đạn ra, những lời của Truy Phong không ngừng vang vọng trong đầu anh.

Truy Phong nói, tất cả mọi chuyện đều do Trần Hùng sắp xếp, nhưng…thật sự là vậy sao?
Đây thật sự là do Trần Hùng sắp xếp sao? Hay là, Trần Hùng vốn đã tính đến tình huống này từ trước, chỉ là anh không có ý định ngăn cản.

Anh biết sẽ chết người, thậm chí cũng biết tất cả mọi cố gắng trước đó của họ sẽ đổ sông đổ biển nhưng Trần Hùng vẫn không hề ngăn cản.

Anh thật sự đã nghĩ sẽ hi sinh Diệp Phi để trả mối thù giết cả nhà cho người anh em thân thiết nhất của mình sao?
Không ai biết rốt cuộc chuyện này có thật hay không, thậm chí ngay cả bản thân Trần Hùng cũng không thể nói rõ.

Cũng giống như những gì bản thân anh đã nói, thần…cũng có lúc tính sai.

Những lời nói của Truy Phong, cái chết của Diệp Phi đều ảnh hưởng rõ rệt tới thao tác của Trần Hùng.

Thậm chí, trong suốt quá trình lấy đạn ra, Trần Hùng đều có cảm giác dù bản thân đã cố tập trung tinh thần nhưng vẫn khó có thể hoàn hoàn bình tĩnh trở lại.


Tựa như cảm giác bồn chồn trong người, máu nóng sôi trào bắt đầu không chịu sự khống chế của anh.

Nhưng Trần Hùng nào phải người bình thường, đến cuối cùng anh vẫn vượt qua được mọi khó khăn, hơn nữa còn thành công lấy ra viên đạn trong ngực Nguyễn Đại.

Sau đó, Trần Hùng lại tốn thêm gần hai tiếng nữa để xử lý và khâu lại vết thương cho Nguyễn Đại.

Sau khi hoàn thành mọi chuyện, Trần Hùng không hề rời đi mà ở luôn trong phòng phẫu thuật, quan sát tình trạng của Nguyễn Đại.

Sáng sớm hôm sau, Trần Hùng phát hiện cuối cùng thì tình trạng của Nguyễn Đại cũng ổn định lại, hơn nữa cũng đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Tới tận lúc này, Trần Hùng mới buông được tảng đá trong lòng xuống.

Nhưng hiện tại, Nguyễn Đại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trần Hùng lại lấy ra hai kim châm nữa, châm xuống hai huyệt đạo chính của vùng Thiên Linh trên cơ thể Nguyễn Đại.


Trần Hùng làm vậy không phải để làm Nguyễn Đại tỉnh lại ngay lập tức mà để phong tỏa mọi hơi thở của Nguyễn Đại trong khoảng thời gian tiếp theo, bày ra trạng thái chết giả.

Đương nhiên Trần Hùng làm vậy là có mục đích của mình.

Sau khi đã làm xong mọi chuyện, Trần Hùng đứng dậy, vươn vai.

Sau đó, anh mở cửa phòng phẫu thuật, đi ra ngoài.

Ở ngoài cửa, một nhóm thành viên Thanh Cảnh Môn lấy Lạc Siêu làm đầu vẫn ở lại nơi này không hề rời đi.

“Môn chủ, tình hình thế nào rồi?”.