Điện Đức Hoàng

Chương 1755: 1755




Nói xong, Lâm Siêu ném túi xách của người phụ nữ sang một bên, sau đó mỉm cười chạy đi.
Người phụ nữ vô cùng sốt ruột, bỏ mặc tất cả muốn đuổi theo ông ta ra ngoài, nhưng mà hai gã đàn ông to lớn bên cạnh Trương mập đã túm lấy cô ấy từ lâu.
“Tôi xin anh, cầu xin anh tha cho tôi, cầu xin anh tha cho tôi.” Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, vô cùng sợ hãi van xin Trương mập.
Trương mập lại chỉ mỉm cười lắc đầu: “Chồng của cô đã bán cô cho tôi từ lâu rồi.

Cho nên bây giờ cô là của tôi.”
“Đưa đi.”
Hai người đàn ông to khỏe lập tức lôi người phụ nữ ra ngoài cửa, cô ấy không ngừng giãy giụa.

Linh Diệu thấy vậy nhào lên phía trước, ôm chặt đùi Trương mập hét lên: “Buông mẹ tôi ra, buông mẹ tôi ra.”
“Cút sang một đi đồ con hoang.” Trương mập mắng to: “Buông tay ra.

Nếu mà không buông tao sẽ không khách khí với mày nữa đâu.”
“Buông mẹ tôi ra, buông ra…”
Linh Diệu há miệng cắn vào đùi Trương mập, Trương mập đau đớn gào lên một tiếng, giơ chân đạp bay Linh Diệu ra xa vài mét.
Cô bé ôm bụng mình, ngồi xổm trên mặt đất gào khóc tu tu.
“Linh Diệu, Linh Diệu...”

Người phụ nữ nóng nảy đến mức sắp phát điên lên.

Cô ấy không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra chạy tới xem con gái mình.

Nhưng sức lực của những kẻ kia thật sự quá lớn, cô hoàn toàn không thể nào giãy ra được.
“Đưa đi.”
Trương mập phân phó một tiếng, mấy kẻ kia cưỡng chế đưa người phụ nữ đi.
Bé gái gào khóc oa oa, khóc đến xé ruột xé gan.

Cô bé run rẩy bò dậy muốn đi tìm mẹ của mình, nhưng cuối cùng vẫn là lực bất tòng tâm.
Ngày hôm qua đi ngủ rất muộn, cộng thêm cơ thể tinh thần đều mệt mỏi vì thế nên mãi cho tới hơn chín giờ sáng hôm sau Trần Hùng vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Ánh nắng bên người chiếu xuyên qua ô cửa sổ hắt vào trong phòng, chiếu lên người Trần Hùng nhưng lại không hề mang theo một chút ấm áp nào, ngược lại là một loại lạnh lẽo đến thấu xương.
Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của anh reo lên dồn dập.

Trần Hùng mơ mơ màng màng cầm lấy di động nhấn nút nghe cuộc gọi: “Alo, ai gọi vậy?”
“Chú ơi… chú cứu mẹ cháu với, cháu cầu xin chú cứu mẹ cháu với.”
Đầu điện thoại bên kia truyền tới một tiếng khóc la của một cô bé.


Trần Hùng nghe thấy thế lập tức bật dậy khỏi giường.
“Cháu là ai vậy?”
“Chú ơi, chú cứu mẹ cháu với, mẹ cháu bị kẻ xấu bắt đi rồi, hu hu hu…”
Trong lòng Trần Hùng sửng sốt: “Cô bé, cháu đừng sốt ruột.

Cháu nói rõ cho chú nghe, mẹ cháu bị làm sao vậy, cháu là ai?
“Chú ơi, Linh Diệu, cháu là Linh Diệu đây.”
“Mẹ cháu, mẹ cháu bị một chú mập bắt đi rồi.

Cha cháu cũng tới đây.

Cha cháu còn đánh mẹ cháu, với cả cha đã mang thẻ ngân hàng mà chú cho mẹ cháu đi rồi, hu hu hu.”
“Linh Diệu, con gái của vợ chưa cưới của Diệp Phi.”
Trái tim Trần Hùng đột nhiên đập nhanh hơn.

Nghe Linh Diệu ở đầu dây bên kia khóc lóc la lớn đến xé ruột xé gan, trong đầu anh uỳnh một tiếng nổ tung.
Xảy ra chuyện rồi, vợ chưa cưới của Diệp Phi đã xảy ra chuyện rồi.
Nghe giọng nói của đối phương trong điện thoại, trong đầu Trần Hùng lập tức hiện ra bóng dáng của chu tiểu thảo.

Điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất chính là tiếng khóc thút thít của một cô gái nhỏ như vậy.
Bởi vì anh đã từng trải nghiệm cảm giác đó trên chính cô con gái của anh, quả thực vô cùng khắc cốt ghi tâm..