Điện Đức Hoàng

Chương 1801: 1801




“Cái gì?”
“Tôi đi gặp ông nội ông đây!”
Trần Hùng thực sự đang bốc hỏa trong lòng, đột nhiên anh cảm thấy ở Thanh Cảnh Môn này không chỉ có mỗi Thanh Long không cần mặt mũi mà.

“Yên tâm đi, cho dù tôi có phải dùng Thanh Cảnh Môn để đối phó với nhà họ Trần thì cũng không thèm làm như vậy.

” Trần Hùng nói.

Thanh Long tiếp lời: “Nhưng mà chúng tôi vẫn có thể cho cậu điều kiện giống như lúc còn ở phía Nam, chỉ cần cậu không làm quá rầm rộ lên thôi.


“Có điều, nếu không phải là biện pháp cuối cùng thì trận chiến lớn hàng nghìn người như trước kia các cậu đấu với Thái Tuế thì vẫn là đừng xuất hiện nữa.

Đây là quyền hạn của cậu và cũng là quy tắc.

Cậu cần phải tuân thủ theo nó, bên phía nhà họ Trần cũng phải tuân thủ theo.


“Nhưng đã nói rồi, dù sao cũng là người một nhà, có nhất thiết phải làm đến mức cá chết lưới rách như vậy không?”
Trần Hùng cười khổ nói: “Có vài chuyện ông không đích thân trải qua nên ông vĩnh viễn không bao giờ hiểu được.



“Đúng vậy, cậu nói rất đúng, tôi chưa từng trải qua, vì vậy tôi sẽ không liều lĩnh đánh giá, nhưng tôi tin cậu, nhất định sẽ thắng.


“Ha ha.

” Trần Hùng mỉm cười: “Cơ quan đầu não ở phía các ông đã sợ tôi làm chuyện đó như vậy rồi thì sao không giáng chức tôi luôn đi?”
Thanh Long lắc đầu nói: “Chúng tôi sẽ không làm những chuyện ăn cháo đá bát như vậy đâu.

Hơn nữa, nếu như bây giờ cậu bị giáng chức thì cậu có tin sẽ trở thành tội phạm bị truy nã trong phút chốc hay không? Nếu như đã vậy thì cho dù anh có lạc quan đến cỡ nào thì anh cũng sẽ không có chốn dung thân ở phương Bắc một lần nữa đâu.


“Tôi tin.

” Trần Hùng gật đầu nói: “Bối cảnh của nhà họ Trần trong giới chính trị tôi có hiểu biết được một chút, vì vậy vị trí môn chủ Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc đối với tôi mà nói vẫn còn có vài phần giúp ích.


Trần Hùng lười biếng duỗi eo, sau đó nói: “Tôi sẽ không nói nhiều thêm nữa, nên làm thế nào thì làm đi, nhưng lần này Thanh Cảnh Môn và bên phía chính phủ thu được nhiều tiền như vậy, anh em chúng tôi muốn hồi sinh tập đoàn Nghiêm Thị, ông vẫn nên nói chuyện với bên phía chính phủ đi, nhưng cũng đừng làm khó quá.



Thanh Long nói: “Yên tâm đi, bắt người tay ngắn, những chuyện này không cần phải nói đâu.


“Vậy thì cứ như thế đi.

” Trần Hùng nói: “Lần này các ông lại kiếm được nhiều tiền như vậy, không dễ dàng gì mới sang đây một chuyến, dù sao cũng phải mời anh em bên này đi uống rượu một bữa mới phải chứ?”
“Chuyện đó là đương nhiên rồi.

” Thanh Long hắng giọng đồng ý ngay: “Nhưng trước đó, tôi vẫn còn có một chuyện khác cần phải nói với anh.


“Chuyện gì?” Trần Hùng hỏi.

Thanh Long lấy một ống nghiệm màu đỏ từ trên người ra đặt vào tay Trần Hùng: “Nhận ra thứ này không?”
“Nhện đỏ?” Trần Hùng kinh ngạc nhìn ống nghiệm trong tay Thanh Long, gọi tên của nó.

“Cậu đã từng thấy qua thứ đồ chơi này rồi à?” Thanh Long cũng có hơi kinh ngạc.

Trần Hùng gật đầu nói: “Vừa mới nãy tôi gặp một tên chuyên buôn nhện đỏ, sau đó tôi còn thông qua chuyện đó mà bắt được Tiêu Tứ, hơn nữa lúc đó chính mắt tôi thấy những con nhện đỏ này xông vào cơ thể của một người phụ nữ, sau đó cô gái đó giống như bị biến thành một cầm thú.


Thanh long nói: “Nghe nói thứ này là thành phẩm lưu truyền từ thời hoàng tộc thủ đô, sau đó người trong vương tộc phân phát bán đi khắp nước, trong số đó phương Bắc là phổ biến nhất.

”.